Mà Giản Phàm cũng xác thực làm như vậy, hôm qua cho dược hoàn đưa cho Kỉ Khiết cũng là làm ra theo như vậy. Chỉ còn không có tác dụng hoặc có cảm giác không khỏe.
Độc dược dây dưa nhiều năm cũng không phải là ngày một ngày hai, hoặc là vài khỏa dược hoàn
đơn giản
có thể toàn bộ thanh trừ sạch sẽ, lấy theo đơn thuốc mà nói tối thiểu phải liên tục uống thuốc cả tháng trời mới có thể đem độc tố theo dược liệu theo trong cơ thể bài xuất.
“Giản mỗ sẽ không dọa người một chuyện.”
Kỉ Vân lập tức nhướng lông mày, thần sắc vừa mừng vừa sợ, “Như vậy, như vậy……”
“Không có ngoài ý muốn ta, độc trong cơ thể Kỷ huynh rất nhanh có thể tiêu trừ.”
Nghe muội tử của mình nói là một việc, khi hắn chính tai nghe thấy Giản Phàm tự tin trả lời xong, trái tim nảy lên cực kỳ rất nhanh, mỗi một lần đều khiến l*иg ngực hắng rung động.
Rốt cục…… Rốt cục có thể thoát khỏi đau đớn vô pháp hình dung bao lấy toàn thân kia rồi.
“Giản đại phu, thật sự rất cảm tạ ngươi! Ân đức của ngươi Kỷ mỗ suốt đời khó quên!”
“Kỷ huynh khách khí.”
“Không, thật là lời tâm huyết, sau này nếu Kỷ mỗ có tài cán vì Giản đại phu cống hiến sức lực, Kỷ mỗ khẳng định không nói hai lời trợ giúp, mặc dù phải vào phó thang đạo hỏa cũng không tiếc!” Kỉ Vân tâm tình kích động nói.
“Đây là Giản mỗ bất quá chỉ là nhấc tay chi lao thôi, Kỷ huynh một mực ghi nhớ đối với Giản mỗ mà nói ngược lại là một loại gánh nặng.”
Giản Phàm thi ân không nhìn qua tâm địa báp đáp làm cho Kỉ Vân khâm phục sát đất. Hắn không hề nói những lời kia, tiện tay vì Giản Phàm rót trà.
Hai người vừa uống trà vừa nói chuyện trong chốc lát, sau đó không lâu, Kỉ Vân đột nhiên nhớ tới từ sớm liền không thấy bóng dáng Mị Ảnh, bình thường, nếu sớm không y, tối thiểu giữa trưa thì nhất định sẽ nhìn thấy y đang ở bên cạnh giản Phàm, lúc này không gặp qua Mị Ảnh, Kỉ Vân không khỏi hỏi: “Như thế nào không thấy Mị Ảnh? Chẳng lẽ hôm qua uống nhiều, đầu đau nên ở khách điếm nghỉ tạm?”
Giản Phàm con ngươi chuyển ảm, cười khổ,“Không……”
“Như vậy……”
“Hắn ly khai.” Ức chế trong cổ đột nhiên nổi lên sáp ý, Giản Phàm mỗi chữ mỗi câu đều nặng nề.
Kỉ Vân lộ ra thần sắc kinh ngạc,“Như thế nào?” Vô thức Kỉ Vân đột nhiên nhớ tới tối hôm qua lúc cùng Mị Ảnh uống rượu có nói vài lời, cùng với hôm qua hắc đã vài lần khuyên Mị Ảnh từ bỏ đoạn cảm tình này.
Khó không thành…… Bởi vì những lời nói của
hắn đã gián tiếp tạo thành việc Mị Ảnh bỏ đi?
Nghĩ đến đây, Kỉ Vân đáy lòng liền không ngừng dâng lên cảm giác áy náy.
Mặc dù hắn hôm qua nói những lời kia cũng không phải là nói dối, cũng xác thực dùng giọng điệu chân thành đối Mị Ảnh khuyên răn, nhưng…… cái đó dù sao cũng là hai việc khác nhau. Dùng lập trường của bằng hữu mà nói, hắn là không ủng hộ Mị Ảnh cùng Giản Phàm một chỗ, nếu như dùng tình cảm mà xem xét một phen, cản trở tình cảm hai người bọn họ tựa hồ với việc Giản Phàn vừa cứu bọn hắn một mạng là không đúng.
Kỉ Vân phức tạp gãi đầu, mang theo áy náy vội vàng mở miệng nói: “Giản đại phu, thực xin lỗi!”
“…… Kỷ huynh, ta không hiểu ý của ngươi?”
Hắn ấp úng nói: “Ai ── thật sự thật xin lỗi, ta, ta ngày hôm qua đối Mị Ảnh nói một ít lời…… Nói không chừng nguyên cớ làm Mị Ảnh rời đi đều bởi vì ta, là ta lắm miệng nói những lời kia……” Kỉ Vân áy náy đối với Giản Phàm nhắc tới những lời hắn nói với Mị Ảnh, cùng với chuyện hắn đã biết hai người bọn họ cùng một chỗ. Vội vàng nói hết xong, hắn hổ thẹn không dám ngẩng đầu nhìn Giản Phàm.
Sau khi nghe xong, Giản Phàm lặng yên không lên tiếng, đột nhiên xuất hiện tĩnh lặng làm cho Kỉ Vân mồ hôi chảy ròng, cũng không biết là qua bao lâu, một tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền vào trong tai, hắn buồn bực ngẩng lên đầu, cũng không thấy trên mặt Giản Phàm hiện lên thần sắc phẫn nộ như hắn nghĩ.
“Giản đại phu……?” Hắn không tức giận sao? Làm hại Mị Ảnh rời đi đầu sỏ chính là hắn, Giản Phàm một ít cũng không oán hận?
“Ngươi nói những lời đó, cũng không sai, có lẽ ── ta tại trong ý thức giữa hiện thực đem Mị Ảnh trở thành
‘Dịch Nhi’, liền ngay cả ngoại nhân như ngươi cũng nhìn ra tình yêu ta dành cho y không thuần túy, cũng khó không khiến Mị Ảnh lạng lùng bỏ đi.”
“Dịch…….Nhi?” Nắm lấy trong điểm trong lời nói của Giản Phàn, Kỉ Vân hiếu kỳ lặp lại lần nữa, hỏi: “Y là ──?”
“Tên đầy đủ gọi là ‘Trình Dịch’, đã từng là bệnh nhân của ta, cũng là người yêu của ta, nhưng đã không còn tồn tại nữa, còn có y và mị ảnh ── khuôn mặt giống như đúc.”
Kỉ Vân nhíu nhíu mày.
Trình Dịch? Cái tên này như thế nào giống như có điểm quen thuộc?
Quái, bằng hữu quanh hắn cũng không có người gọi Trình Dịch, có thể…… Kỉ Vân chính là cảm thấy tên này dị thường quen tai, đến tột cùng là nghe thấy ở đâu? Trình Dịch, Trình Dịch……
Trình Du?!
Đột nhiên trong lúc đó, trong đầu toát ra một cái tên. Hắn hấp một hơi khí, sáng tỏ a!
Hồi tưởng lại lúc mới gặp Mị Ảnh──
“Công tử, tên của ngươi thật không gọi là ‘Trình Du’?” Thanh niên lại thử tính hỏi.
“Trình Du của ngươi là ai?”
“Tiểu tử kia là bạn nối khố chơi cùng ta, khi còn nhỏ cùng một chỗ, chỉ là đột nhiên có một ngày, y biến mất, không biết chạy đến chỗ nào. Không lâu, cha ta bởi vì việc kinh thương, cả nhà chuyển tới kinh thành, đi tới nơi này định cư.”
“Xem tại ngươi cùng Trình Du tiểu tử kia có cùng bộ dáng ta mới cùng ngươi nói, Trình Du tên kia a, có điểm kỳ quái.”
“Kì quái chi?”
“Tiểu tử kia luôn nói trong nhà y còn có một người nữa, cùng y lớn lên giống nhau như đúc, nói là đệ đệ của y. Kỳ quái chính là, ta muốn y đem đệ đệ mang đến cùng nhau chơi đùa, thế nhưng y lại luôn không chịu, nói cái gì đệ đệ của y không thể ra ngoài, nếu là ngươi, cảm thấy kì không, có hay không?”
“Hình như là…… Tên gì…… Dịch, a! Tiểu tử kia luôn Tiểu Dịch Tiểu Dịch, đệ đệ của y đại khái là gọi Trình Dịch.”
Bây giờ nhớ lại, khi đó Mị Ảnh tựa hồ có chút quái dị. Truy hỏi kỹ càng sự việc dường như, lặp đi lặp lại nhiều lần hướng hắn hỏi thăm quan hệ cùng “Trình Dịch ”.
Huống hồ, lúc trước hắn cũng là bởi vì Mị Ảnh giống y như người mà hắn chơi cùng ngày trước.