Chương 27: Gian lận

Editor: Salad

Một môn cuối cùng…

Nguyễn Thanh Mộng ngồi ở trên trường thi, nghĩ bốn chữ này, cảm xúc mênh mông.

Cô đã trải qua bảy môn thi tra tấn, bây giờ cô chỉ cần tạm biệt kẻ thù trong cuộc đời này của cô vi phân và tích phân, như vậy học kỳ này sẽ là một kết thúc viên mãn.

Cô ngồi vào chỗ của mình, ngoan ngoãn mang thẻ học sinh, đồng hồ và màu bút mực đen ra, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, chờ mong bóng dáng Hạ Tinh Hà nhanh xuất hiện ở cửa.

Hoàng Tâm Đình ngồi phía sau cô không nhìn nổi nữa, dùng bút chọc chọc lưng cô, nói: “Cậu đến nông nỗi như này rồi sao?”

Cô nghi hoặc: “Người mới vừa yêu đương đều nhàm chán giống như cậu vậy à?”

Nguyễn Thanh Mộng thất thần hỏi: “Ai mới vừa yêu đương?”

“Còn có thể có ai?” Hoàng Tâm Đình xoay bút: “Cậu và Hạ Tinh Hà.”

Nguyễn Thanh Mộng dừng lại.

“Tớ và Hạ Tinh Hà?”

“Chẳng lẽ không phải?” Hoàng Tâm Đình cười nhạo: “Cậu đừng chối, cách 5 mét cũng đều có thể ngửi được mùi chua tình yêu của hai cậu.”

“Đúng vậy.”

Một tiếng trả lời *vân đạm phong khinh, Nguyễn Thanh Mộng và Hoàng Tâm Đình đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Hạ Tinh Hà bình tĩnh vòng qua bàn, ngồi xuống một cái bàn khác cách một chỗ, tùy ý đặt bút và thẻ học sinh trong tay lên trên bàn, nhận thấy bên cạnh có hai ánh mắt, anh quay đầu lại, nhướng mày, trên mặt mang theo ý cười.

“Không phải à?”

Yết hầu Nguyễn Thanh Mộng thắt lại, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nụ cười của Hạ Tinh Hà vẫn chưa phai đi, ánh mắt anh di chuyển từ trên mặt cô, xuống cổ, xuống xương quai xanh của cô, sau đó nhẹ nhàng lướt qua nơi đẫy đà nào đó của cô một lượt, nhếch môi cười, thu hồi ánh mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc khoanh tay nhìn khắp nơi.

Mọi người đều không nói gì.

Anh tùy ý nhìn thoáng qua như vậy, mà trong đầu Nguyễn Thanh Mộng lại xuất hiện rất nhiều hình ảnh hạn chế độ tuổi, Hạ Tinh Hà có ham muốn rất mạnh, sau khi được khai trai chỉ cần có thời gian đều quấn lấy cô đi ra ngoài thuê phòng, nam nữ trẻ tuổi rất dễ củi khô bốc hỏa, khi bắt đầu chơi đều điên cuồng, bây giờ cô ngồi ở chỗ này cũng cảm thấy eo mỏi.

Cái gì nên làm thì cũng làm rồi, còn lý do gì mà không thừa nhận nữa?

Hoàng Tâm Đình thò đầu qua, giọng điệu trêu ngươi: “Không ~ phải ~ là ~ sao ~”

Nguyễn Thanh Mộng bất đắc dĩ đẩy đầu cô về: “Phải được chưa!”

Vừa quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Hạ Tinh Hà, anh giống như nghe được chuyện gì cực kỳ khó lường, đuôi lông mà và khóe mắt đều toát ra ý cười, nhìn thẳng vào mắt của cô giống như là một con chó săn thoả mãn.

Hoàng Tâm Đình tặc lưỡi hai tiếng, nói thầm: “Quả nhiên có mùi chua.”

Qua vài phút sau, hai giáo viên giám thị bài thi vào phòng học.

Nguyễn Thanh Mộng có hơi khẩn trương căng thẳng lưng, quay đầu lại chớp chớp mắt với Hạ Tinh Hà, vi phân và tích phân là môn thi cuối cùng của học kỳ này. Cả môn kế toán cơ sở và tin học cơ sở bọn họ đều ngồi cách xa nhau một chỗ. Hạ Tinh Hà chỉ cần viết chữ to hơn một chút, thị lực cô tốt có thể nhìn thấy gần 70% đáp án.

Môn cuối cùng cũng làm giống như vậy, cô sẽ vượt qua kỳ thi cuối kỳ này rồi.

Trái tim vốn đang treo lơ lửng của cô đã bình tĩnh lại một chút rồi.

Giáo viên mở sách đặt lên trên bục giảng, nhìn lướt qua thí sinh ngồi lung tung rối loạn ở phía dưới một lượt, đỡ gọng kính viễn thị đặt trên mũi, suy tư một chút, nói: “Các bạn, chúng ta hãy sắp xếp lại chỗ ngồi một lần nữa.”

Lòng mới chỉ yên ổn một nửa, vẫn còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, tim lại vọt đến cổ họng.

Giáo viên giám thị: “Các bạn ngồi ở hàng lẻ ngồi im, các bạn ngồi ở hàng chẵn đứng dậy, các bạn ở hai hàng số lẻ xếp thành một hàng mới, các bạn ở hai hàng số chẵn cũng xếp thành một hàng khác.”

“Bây giờ bắt đầu đổi!”

…Cái gì mà số lẻ số chẵn, cô đang nói cái gì vậy.

Cũng không quan trọng lắm, quan trọng là như vậy có tráo bài được không. Kết quả cuối cùng chính là Nguyễn Thanh Mộng tuyệt vọng phát hiện Hoàng Tâm Đình ngồi phía sau đổi thành Hạ Tinh Hà.

Hỏng rồi, tất cả đều hỏng rồi.

“Bây giờ bắt đầu phát đề, các bạn phải tự làm đề chính mình, không được có suy nghĩ không nên có, gian lận một khi bị bắt được thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!” Giáo viên nghiêm túc nói.

Nguyễn Thanh Mộng cúi đầu, nhìn đến thấy đề bài vi phân và tích phân được in trên bài thi, thần kinh đau nhức.

Ngay cả tên cô cũng không muốn viết, nhìn chỗ làm bài trắng tinh, cô điền ngẫu nhiên vài câu trắc nghiệm, dựa vào ký ức viết ra lời giải câu tính toán đầu tiên, đề bài ở phía sau nhìn thật là xa lạ, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với mấy chữ cái được in trên giấy, khóc không ra nước mắt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Thật ra Hạ Tinh Hà rất bình tĩnh, tuy chưa nhìn thấy hết đề ở mặt sau như thế nào, nhưng từ tần suất làm bài và tư thế cơ hồ không thay đổi của anh ai đều cũng có thể nhìn ra được, bài thi này không khó với anh một chút nào.

Nguyễn Thanh Mộng nắm lấy tóc mình, ghé vào bàn nằm im bất động, biến mình trở thành một con *cá mặn.

*Cá mặn là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết.

Thật quá đau khổ, thật quá khổ khi nhìn chính bản thân mình thi trượt, và mình không thể cứu mình bằng chính chỉ số IQ của mình.

Giáo viên giám thị: “Đã hết giờ làm bài, mấy bạn sinh viên ở hàng cuối cùng thu bài mang lên đi.”

Sinh viên ở hàng cuối cùng đồng loạt đứng lên.

Nguyễn Thanh Mộng ủ rũ cụp đuôi, nhìn bài thi tên cũng chưa viết của mình đặt trước mặt, không muốn động đậy một chút nào.

Người phía sau rút bài thi của bản thân ra bước lên phía trước một bước, đặt bài thi mình đã làm lên trên bài thi của cô, Nguyễn Thanh Mộng ngước mắt lên nhìn, chữ viết trên bài thi chỉnh tề, tinh tế, mỗi một lời giải đều viết rõ ràng, cơ hồ không có dấu vết tẩy xoá, chữ viết màu đen phủ đầy mặt giấy.

Cô chống cằm, tuyệt vọng nhìn Hạ Tinh Hà rút bài thi của mình ra.

Thở dài, đôi mắt ngó qua, dừng lại ở hình ảnh hai bài thi trồng lên nhau.

Bên trên là của Hạ Tinh Hà, bên dưới là của cô.

Nhưng… Này, không đúng!

Nguyễn Thanh Mộng như bừng tỉnh ở trong giấc mộng, không dám tin nhìn chằm chằm bài thi trên cùng kia, tầm mắt cô tập trung trên tờ bài thi kia.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Tinh Hà cười với cô, sau đó sườn nghiêng người, cản tầm mắt giáo viên giám thị lại, nhanh chóng đổi vị trí hai tờ bài thi.

Tờ bài thi viết kín lời giải đã bị đặt xuống dưới, trên phần ghi họ tên sinh viên ghi ba chữ to ——

Nguyễn Thanh Mộng.

Hạ Tinh Hà rất nhanh đã thu hết bài thi của sinh viên, xếp thành một chồng, đặt lên trước mặt giáo viên giám thị.

Giáo viên giám thị nhận bài thi, tiện tay lật xem vài tờ, sau đó nhăn mày lại, giơ một tờ giấy thi gần như không viết lời giải lên, nói: “Đây là bài thi của ai? Sao lại không ghi tên?!”

Hạ Tinh Hà bình tĩnh đi lên trước, nhận lấy bài thi, tay lật xem, nói: “Của em.”

Giáo viên giám thị: “Chưa ghi tên thì ghi nhanh đi! Lần sau đừng quên nữa nhé!”

Anh vâng một tiếng, lấy bút trên bục giảng, ghi ba chữ “Hạ Tinh Hà” lên phần trống họ và tên kia, rồi đưa bài thi cho giáo viên.

Làm xong tất cả, mới từ từ bước xuống bục giảng, đi đến hàng ghế cuối cùng của lớp học, cất bút và thẻ sinh viên vào túi.

Quay đầu lại, nhìn người đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, cười nói: “Đi thôi.”

Nguyễn Thanh Mộng ngây ngốc ngồi bất động trên ghế. Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh chỉ trong hai phút, nhịp tim cô còn chưa kịp đập nhanh, tất cả đã kết thúc, bây giờ cô mới cảm nhận được hình như chân hơi mềm.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy gian lận đến to gan như vậy, ngang nhiên như vậy.

Cô ngẩng đầu: “Anh…” Vì sao phải làm như vậy.

Hạ Tinh Hà vươn tay, vỗ vỗ đỉnh đầu cô, độ ấm từ lòng bàn tay ấm áp truyền đến bên ngoài làn da cô, dáng vẻ anh giống như không có gì, nhưng trong ánh mắt lại ghi rõ ràng anh hiểu tất cả.

“Không phải em nói em không muốn thi lại à?”

Anh cười: “Em đã trả thù lao cho anh rồi, đương nhiên anh sẽ không để em thi lại.”

Môi Nguyễn Thanh Mộng mấp máy, vô thố nói: “Vậy anh phải làm sao bây giờ?”

“Không sao đâu.” Anh an ủi: “Anh đã xem qua bài thi của em rồi, tuy không thể qua môn được, nhưng với thành tích ngày thường của anh chắc sẽ không sao đâu.”

Điểm ngày thường của môn vi phân và tích phân chiếm hơn 65%, điểm thi cuối kỳ chỉ chiếm 35% thôi.

Tỷ lệ chuyên cần, bài kiểm tra trên lớp và bài kiểm tra giữa kỳ của Hạ Tinh Hà cao hơn nhiều so với điểm bình thường của cô.

Nguyễn Thanh Mộng nhẹ nhàng thở ra.

Hạ Tinh Hà lại nắm lấy tay cô, dẫn cô đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa hỏi: “Khi nào thì em về nhà?”

“Buổi chiều em về, Thanh Thừa đến đón em, bọn em đã hẹn nhau rồi.”

Anh nhăn mày lại, nhìn cô, nói: “Anh đưa em về.”

Hai người bọn họ đều là người thành phố A, rất tiện đường.

Nguyễn Thanh Mộng nhảy nhót đi đến cửa tiệm trà sữa, cầm ly trà sữa từ tủ lạnh ra, thuận miệng nói: “Thanh Thừa sẽ tức giận đó, nó xấu tính lắm.”

“Vậy thì kệ cậu ta tức giận đi.” Vẻ mặt anh thản nhiên: “Giận một chút xúc tiến tuần hoàn máu, rất tốt sức khỏe.”

Anh lấy lý do ngụy biện này từ đâu ra vậy?

Nguyễn Thanh Mộng lấy thẻ sinh viên ra quẹt trả tiền cốc trà sữa trước, rồi cắm ống hút vào hút mạnh hai ngụm, cảm giác lành lạnh từ đầu lưỡi truyền đến dạ dày, cô “phù” phun ra khí lạnh, cảm giác da đầu sắp nứt ra.

Hạ Tinh Hà trầm mặt: “Anh đã nói với em rồi đừng uống trà sữa lạnh, cẩn thận bị đau dạ dày.”

Giọng điệu rất nhu hòa, nhưng Nguyễn Thanh Mộng không muốn nghe.

Tính từ đợt tết Dương lịch trở đi, hai người bọn họ mới ở bên nhau chưa đến hai tuần mà, sao đã từ thân phận bạn trai nhảy lên thành ông bố già rồi?

Thích ứng còn khá tốt nữa.

Cô hừ hai tiếng, nghiêng đầu ngoắc ngoắc ngón tay với Hạ Tinh Hà, anh thuận thế cúi người xuống, đến gần cô, có thể nghe rõ tiếng hít thở.

Nguyễn Thanh Mộng cười với anh, lúc anh còn chưa phản ứng lại đã giơ trà sữa lạnh lẽo lên dán vào mặt anh.

“Srrrr ——” Hạ Tinh Hà hít một hơi.

Nhìn dáng vẻ anh bụm mặt cắn răng, trong lòng Nguyễn Thanh Mộng nổi lên sự vui vẻ nho nhỏ, mỉm cười với anh.

Hạ Tinh Hà buông tay che mặt ra, mặt không cảm xúc hai giây, rồi cũng mỉm cười với to.

“Gan lớn thế nhờ.” Anh cảm khái: “Dám trêu anh.”

Mặt Nguyễn Thanh Mộng hướng về phía anh cười ngây ngô.

“Cười ngây ngô cái gì.” Anh cong ngón tay lên búng vào đầu cô, học giảng viên lần trước nói: “Tôi bảo em gọi điện thoại, mà em phóng điện với tôi làm gì.”

Ánh nắng chiều ấm áp, màu sắc cũng là màu ấm mê người.

Tim Nguyễn Thanh Mộng tâm giống như bánh mì nhỏ được nướng trong lò nướng, chậm rãi lớn dần lên, tràn ngập ngọt ngào.

“Nhanh gọi điện thoại đi.”

“Biết rồi biết rồi ~”

Cô cười hì hì đặt trà sữa trong tay vào trong tay Hạ Tinh Hà, móc iphone 5 của mình ra, gọi điện thoại cho Nguyễn Thanh Thừa.

Điện thoại được bắt máy rất nhanh, Nguyễn Thanh Mộng nói rõ ý trong hai ba câu.

Nguyễn Thanh Thừa nghe xong, yên lặng vài giây, ý vị thâm trường hỏi: “Người đưa chị về là ai?”

Cô giơ di động lên, quay đầu nhìn người đang cầm ly trà sữa, mở miệng, khắc chế nói: “Người em không quen.”

“Nam à?”

“Ừ.”

“Nguyễn Thanh Mộng chị thật là…” Nguyễn Thanh Thừa buồn bã nói, thiếu đòn kéo dài âm cuối, lại là câu nói kia: “Thật là không thể tin được mà.”

Sau một lúc dừng lại, anh hỏi lại: “Anh ta có phải là ‘ chuyện riêng tư’ của chị không?”

Xung quanh rất yên lặng, tiếng qua di động lớn, không mở loa cũng có thể nghe thấy rõ.

Nguyễn Thanh Mộng trộm nhìn “Chuyện riêng tư” đang lười biếng dựa vào tường, nhướng mày, nhàn nhạt nhìn cô.

Nguyễn Thanh Thừa kia há mồm ra là không dừng lại được: “*Nữ đại bất trung lưu, nữ đại bất trung lưu a, bất —— trung —— lưu —— a ——”

*Nữ đại bất trung lưu: Có con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.

“Này!” Nguyễn Thanh Mộng bị anh chọc cười, tức giận nói: “Mày đừng điên nữa.”

“Chị mắng em vì người đàn ông khác á? Không được, bây giờ em phải gọi điện thoại nói cho bố mẹ biết! Bảo mẹ đến chủ trì công đạo cho em!”

Từ nhỏ đến lớn em bị chị mắng còn ít sao.

“Nguyễn Thanh Thừa.” Nguyễn Thanh Mộng nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi bớt lo chuyện người khác đi.”

“Được được được.” Nguyễn Thanh Thừa nói đểu: “Anh ta là chuyện riêng tư của chị, em quản chính là lo chuyện bao đồng, nhìn phát là hiểu ngay địa vị.”

Bên cạnh truyền đến giọng nói nhẹ nhàng, Nguyễn Thanh Mộng quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Tinh Hà dựa vào tường cười đến thoải mái.

Anh rất hiếm khi cười to thoải mái như vậy, cười đến bả vai đều hơi rung rung, đôi mắt híp lại, bởi vì thật sự vui vẻ, lộ ra một hàm răng trắng, ít nhất cũng để lộ ra tám cái răng.

Ánh mắt Nguyễn Thanh Mộng quét từ trên mặt anh đi xuống dưới, lướt qua vòng eo và đôi chân dài của anh.

Hạ Tinh Hà thật sự rất đẹp trai, đẹp đến nỗi làm mọi người xem nhẹ đi dáng người anh, chỉ chú ý đến mặt anh.

Thực ra dáng người anh cũng rất đẹp, eo thon chân dài, hai đùi giấu ở trong quần dài màu đen. Bên trên anh mặc một chiếc áo hoodie hơi rộng, dưới chân anh đi boots Martin, làm đôi chân ngắn lại rất nhiều, nhưng vẫn làm cho người khác không khỏi cảm thán đây là một đôi chân đẹp.

Cơ chân cũng khỏe, đường nét uyển chuyển, thon và thẳng tắp.

Mặc quần áo nhìn gầy, cởϊ qυầи áo ra thì có thịt, hoàn mỹ giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Nguyễn Thanh Mộng sờ mặt mình, cảm giác chỗ đó có hơi nóng lên, trong đầu nghĩ lung tung.

A… Mấu chốt vẫn là xuống giường thì đẹp, lên giường thì dùng ngon.

He He.