Chương 1: Phật Tổ à, con xin người hãy phù hộ cho anh ấy

Khi Nguyễn Thanh Mộng cưỡi chiếc xe đạp cũ đến cửa hiệu sách thì ở trước cửa đã có người đang chờ.

Đó là một cô gái nhỏ, để kiểu tóc học sinh, mặc đồng phục thể thao màu xanh trắng hơi rộng, đang ngồi ở trên bậc thang đọc sách.

Đúng là một học sinh chăm chỉ. Nguyễn Thanh Mộng nghĩ thầm.

Cô dựng xe ở bên cạnh cửa hàng, vỗ vỗ bả vai cô ấy, cô gái nhỏ hoảng sợ, sách đang cầm trong tay rơi “Lạch cạch” xuống đất, ngẩng khuôn mặt trắng nõn tràn đầy collagen lên, ánh mắt kinh hoảng và thất thố.

Nguyễn Thanh Mộng đứng một bên cảm khái tuổi trẻ thật tốt, vừa dùng chìa khóa mở cửa hàng ra, hỏi cô ấy: “Em muốn mua gì?”

“Mua sách.” Cô bé đi theo sau cô nhút nhát sợ sệt trả lời.

“……”

Đây là hiệu sách, đương nhiên chị biết em đến mua sách.

Nguyễn Thanh Mộng xoa xoa trán, nhẫn nại hỏi: “Em mua sách gì?”

Cô gái nhỏ giơ ngón tay lên, chỉ về hướng nào đó:“Quyển kia.”

Nguyễn Thanh Mộng nhìn theo hướng ngón tay cô bé chỉ, phát hiện quyển sách cô bé muốn mua ở trên giá sách là sách second-hand.

Cô lấy một cái thang, cẩn thận leo lên, ngón tay xanh nhạt chỉ tới chỉ lui trong một đống sách cũ: “Quyển nào?”

Cô gái nhỏ ngửa đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Quyển đầu tiên bên phải.”

Nguyễn Thanh Mộng híp mắt nhìn, mấy quyển sách second-hand đặt ở hàng đầu bên phải giá sách phần lớn là không bán được nên mới để ở chỗ đó, trang sách đã ố vàng hết, bên ngoài bìa sách cũng không nhìn rõ chữ nữa, cô chỉ miễn cưỡng nhìn thấy hai chữ “Kinh Phật”.

Vị trí đặt thang chữ A không với tới được, cô vươn tay ra nhưng chỉ đυ.ng được vào mép sách.

Không được, dịch sang một chút xem, dùng sức vươn tay ra cũng không lấy được.

Cô gái nhỏ ở phía dưới sốt ruột nói: “Chị cẩn thận một chút nha.”

Chị?

Nguyễn Thanh Mộng ngạc nhiên.

Tuy rằng cô đã 24 tuổi rồi, nhưng từ sau khi đi làm rất ít người gọi cô là chị.

Họ đều gọi cô là dì Nguyễn, suýt chút nữa cô đã quên mình vẫn là một thiếu nữ.

Vì tiếng "Chị" thanh thúy này, cô chắc chắn sẽ lấy được quyển sách cũ này ra!

Nguyễn Thanh Mộng khẽ cắn môi, tay phải đỡ kệ sách, vươn tay trái lấy quyển sách kia ra.

Hơi dùng sức, suýt chút nữa có thể lấy được rồi!

Nguyễn Thanh Mộng vươn tay cuối cùng cũng lấy được quyển sách ở trên kệ sách xuống.

Trong lòng cô có một loại vui sướиɠ thắng lợi nho nhỏ, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng còn chưa kịp vui vẻ hai giây, bi kịch liền xảy ra.

Quyển sách Kinh Phật này đã để đây lâu lắm rồi, lâu đến nỗi không biết đã để đây mấy thế kỷ rồi. Thường ngày Nguyễn Thanh Mộng lười, không quét dọn giá sách second-hand nên khi dùng sức lấy ra, một mảng lớn tro bụi bay lả tả trong không khí ập vào trước mặt cô, chui vào trong mũi cô.

“Khụ khụ khụ.” Nguyễn Thanh Mộng ho khan không ngừng.

“Chị có sao không?”

Nguyễn Thanh Mộng xua xua tay, đang định nói mình không sao, thì biên độ động tác quá lớn, cả người lung lay hai cái mất trọng tâm, đầu choáng váng, trời đất quay cuồng, “Phanh” một tiếng ngã xuống đất.

Má ơi, đau chết mất.

Tất cả mọi chuyện phát sinh rất bất ngờ, qua hai giây cô gái nhỏ mới hết bàng hoàng, hoang mang rối loạn chạy đến đỡ cô dậy: “Chị có ổn không?!”

“Ô……” Cô ổn thế éo nào được.

Nguyễn Thanh Mộng ngã đến mất hình tượng, nằm trên mặt đất theo hình chữ X, tay xoa gáy, nghiêng đầu nhìn, quyển Kinh Phật kia vẫn còn nằm lẳng lặng ở bên cạnh đầu cô, giống như đang cười nhạo cô.

“Chị không sao…… Em mua sách này làm gì? Em tin vào tôn giáo à?” Cô ngồi dậy, xoa xoa đầu mình, phát hiện một tóc dài đã dính lại, lấy ngón tay chải cũng không hết.

Cô gái nhỏ ngồi xổm xuống, thật cẩn thận nâng lên cuốn Kinh Phật này lên, vẻ mặt cẩn thận gần như thành kính.

Cô bé lẩm bẩm nói: “May quá sách không sao……”

“……” Thì ra cô bị ngã cũng không sao cả có đúng không?

Cô gái nhỏ lấy túi nilon trong suốt từ trong cặp ra, bọc cuốn Kinh Phật lại, cẩn thận bỏ vào cặp sách mình.

“Chị ơi hết bao nhiêu tiền?”

“Tặng em, em không cần trả tiền.” Nguyễn Thanh Mộng bẹp mặt, tay chống lên mặt đất muốn đứng dậy: “Nói đến tiền bạc là vũ nhục Phật Tổ.”

Cô giật giật chân, từ mắt cá chân truyền đến một cơn đau nhức, cô lập tức hít ngược một ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn quả nhiên chỗ đó đã hơi sưng đỏ lên.

Cô đi boots cao gót, chắc chắn lúc nãy ngã xuống đã bị trật chân rồi.

Cô gái nhỏ vui vẻ ôm cặp sách, cười đến đôi mắt cong lên, “Cảm ơn chị. Chị tốt như vậy, chắc chắn Phật Tổ sẽ phù hộ cho chị.”

Phật Tổ của em vừa mới hại chị trật chân đây này.

Nguyễn Thanh Mộng bày ra một nụ cười công thức hoá, đứng bất động tại chỗ, gật đầu nói: “Không cần cảm ơn.”

“Em muốn cảm ơn.”

Cô gái nhỏ móc một cái gì đó từ trong cặp ra, mở tay Nguyễn Thanh Mộng ra, đặt vào trong lòng bàn tay cô.

Nguyễn Thanh Mộng cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một chiếc lắc tay làm bằng dây thừng màu đỏ, ở giữa có khắc một hoa văn không biết tên.

“Cái này là em cầu Phật Tổ được đó. Nó có thể phù hộ cho mọi mong ước trong tâm của con người có thể trở thành sự thật, cả đời viên mãn, bây giờ em tặng cho chị, chúc mọi chuyện của chị cũng có thể viên mãn.”

Không đợi Nguyễn Thanh Mộng từ chối, cô gái nhỏ vẫy tay với cô, lưng đeo ba lô tung tăng nhảy nhót rời khỏi hiệu sách cũ, vóc dáng của cô bé rất nhỏ nhưng tốc độ rất nhanh, bóng dáng đã nhỏ lại thành một chấm tròn, rất nhanh đã biến mất.

Nguyễn Thanh Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, tay cầm lấy cái vòng màu đỏ ra để ra trước mắt cẩn thận xem kỹ, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ nhìn ra đây là một cái vòng được làm từ dây tơ hồng đơn giản bày bán trên vỉa hè với giá hai đồng thôi.

Cái gì mà cầu xin Phật Tổ chắc là cô bé đã bị lừa rồi.

Nguyễn Thanh Mộng bĩu môi, bỏ vòng vào trong túi, xoay người lại muốn gấp cái thang chữ A lại. Nhưng mới đi được hai bước, chỗ mắt cá chân liền đau nhức.

Cô lười hành hạ bản thân, cũng mặc kệ cái thang, nhảy lò cò đến quầy thu tiền ngồi xuống ghế, lấy di động gửi tin nhắn WeChat bảo Nguyễn Thanh Thừa đến đây.

Dù sao thằng này mỗi ngày đều ngốc ở trong nhà không làm gì.

Sau khi gửi xong tin nhắn WeChat, ánh mắt cô tình cờ lướt qua một quyển sách đang mở ở trên bàn.

Nguyễn Thanh Mộng nhíu mày, dịch người lên phía trước.

Sách ở chỗ cô luôn luôn được sắp xếp ngăn nắp, hiếm khi để bừa bộn trên bàn.

Nhớ đến vừa rồi cô gái nhỏ kia cầm một quyển sách lên lẩm bẩm, trong lòng cô đã sáng tỏ.

Trước kia không phải không có khách hàng nào làm rơi đồ, cô chuyên làm một cái hòm để đựng những đồ này, như vậy khi khách hàng quay lại lấy sẽ tiện hơn.

Ngón tay Nguyễn Thanh Mộng đè lên trên trang giấy, kéo nó về phía mình, một tay khác mở nắp thùng đựng đồ bên dưới.

Quyển sách này rất mới, là tuyển tập thơ cổ, trang sách cũng không có hoa văn phức tạp, góc trên bên phải chỉ có mấy đóa hồng mai, bài thơ chữ màu đen được in nghiêng ở giữa, bên dưới có mấy dòng chú giải nho nhỏ.

Mấy chữ này rất to, tựa như in ra cho người già đọc, Nguyễn Thanh Mộng không có hứng thú gì với thơ ca, chỉ tùy tiện nhìn, toàn bộ bài thơ liền lọt vào trong mắt cô.

*"Tây phong xuy lão Động Đình ba,

Nhất dạ Tương quân bạch phát đa

Tuý hậu bất tri thiên tại thuỷ,

Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà,"

Bàn tay đang mở nắp đột nhiên dừng ở giữa không trung. Đôi mắt trắng đen rõ ràng lẳng lặng nhìn mấy câu thơ, ngón tay tinh tế trắng nõn dùng lực đè lên một câu chữ cuối cùng, vết móng tay hằn sâu trên trang giấy.

“Mãn thuyền thanh mộng áp ngân hà.” Cô thì thầm đọc lại câu.

Bây giờ mới 7 giờ rưỡi, hiệu sách không có ai, xung quanh rất yên tĩnh.

Yên tĩnh nỗi không có chỗ nào có thể che giấu được tâm sự của thiếu nữ.

Qua một hồi lâu, Nguyễn Thanh Mộng mới cười tự giễu, khép quyển sách lại, không nhìn lại nữa, bỏ nó vào trong một chiếc hộp dưới quầy.

Gió thổi làm chiếc chuông gió ở lối vào cửa hiệu sách Lão Ngư vang lên leng keng, rõ ràng là một âm thanh vui vẻ, nhưng lại làm nổi bật sự vắng vẻ của mùa đông.

Nguyễn Thanh Mộng ngồi ở trên ghế lười cong lưng cách giày xoa chân, Nguyễn Thanh Thừa đã gửi tin nhắn WeChat bảo em trai nhớ mang thuốc dán, quả nhiên bị nó mắng một hồi.

Đứa em tính tình nóng nảy này hơn hai mươi năm rồi cũng không sửa được.

Di động vẫn còn rung lên ong ong, cô cảm thấy nhàm chán liền ném điện thoại lên quầy thu ngân làm như không nhìn thấy.

Cổ chân truyền đến cơn đau đớn nhè nhẹ, thân hình cô gái mảnh mai, một chút đau cũng cảm thấy khó có thể chịu đựng được, cô cởi boots cao gót, ngón tay ấn lên làn da sưng tấy, chỗ đó vẫn còn một chút ấm áp, vừa chạm vào liền thấy đau.

Cô ma xui quỷ khiến dùng sức đè xuống.

“A ——” Đau quá. Nguyễn Thanh Mộng rưng rưng nước mắt buông lỏng tay ra, trong lòng vừa mắng mình tự ngược đãi mình, vừa bắt đầu miên man suy nghĩ.

Không biết lúc trước anh ấy bị cắt chân có đau không.

Chắc chắn rất đau.

Chỉ là vết thương bên ngoài thôi cũng đã rất đau rồi, huống chi là phải cưa đôi chân.

Nhưng chắc chắn anh sẽ không nói ra ngoài miệng cho dù đau sắp chết cũng chỉ hừ nhẹ hai tiếng.

Quật cường cố chấp giống như một cục đá.

Nguyễn Thanh Mộng thở dài, đút chân vào giày, suy nghĩ một lát, móc vòng tay màu đỏ từ trong túi ra. Cô nhìn chằm chằm hoa văn quỷ dị kia rồi đeo nó vào cổ tay trái.

Bên trái sẽ gần trái tim hơn một chút.

Tâm nguyện có thể trở thành sự thật sao?

Chắc chắn sẽ không thực hiện được nguyện vọng của cô rồi, vậy đổi một cái đi.

Phật Tổ à, nếu cuộc đời này của con đã không có được Hạ Tinh Hà, vậy con cầu xin người hãy phù hộ cho anh ấy cả đời bình an khỏe mạnh, không phải chịu bất cứ đau khổ nào nữa.

Cầu xin người phù hộ cho quãng đời còn lại của anh ấy đều trôi chảy.

Nếu người thật sự có thể nghe được lời thỉnh cầu của con thì cầu xin người phù hộ cho anh ấy.

* Trích bài thơ Đề Long Dương huyện Thanh Thảo hồ

Tiếng Trung:

西风吹老洞庭波,

一夜湘君白发多。

醉后不知天在水,

满船清梦压星河

Dịch Nghĩa:

Gió Tây thổi tới, sóng trên hồ Động Đình như già đi,

Một đêm sầu muộn, thần nữ sông Tương đã thêm nhiều tóc bạc

Sau khi say khướt, ta đâu biết rằng bầu trời đó chỉ là bóng trong nước

Thế nên trong giấc mơ trong trẻo, cứ ngỡ thuyền mình trôi trên mặt sông ngân hà.

Dịch Thơ:

Gió thổi già nua sóng Động Đình

Tương quân một tối bạc đầu nhanh

Say rồi chẳng biết trời trong nước

Thuyền nặng đè sao dưới mộng thanh

Nguồn: thivien.net; dieptuthutrungblog.wordpress