Sở Minh chọc giận Tử Đồng. Đồng Đồng người ta rõ ràng ngay cả cá cũng không thèm câu nữa, trốn ở trong lòng Nhị Thiếu để xoa dịu cảm xúc. Sở Minh bĩu môi, nhìn Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh tiếp tục câu cá, một chút không nghĩ đến việc an ủi, Sở Minh thở dài, vươn hai tay ôm lấy chính mình. Mọi người không ai quan tâm thật là đáng thương.
Thu hoạch vào ban đêm, được Tử Đồng dựa vào Nhị Thiếu anh dũng vô cùng, câu được mấy con cá béo. Ông chủ đem đến sân sau chế biến, một phần trực tiếp đem đi nướng, một phần khác đem cắt thành từng miếng, Sở Minh cuối cùng cũng đợi được, nàng đặt cá lên bếp lò, nướng cực kỳ chuyên nghiệp.
Đồng Đồng cũng phụ một tay, cầm quạt ở một bên cung thổi gió cho Sở Minh, hành động chăm chú đó làm cho Sở Minh cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, "Đồng Đồng, cậu không tức giận hả?".
Tử Đồng hừ một tiếng, tiếp tục điên cuồng chuyển động cây quạt. Đồng Đồng không trả lời, Sở Minh càng băn khoăn, "Được rồi, cậu mệt rồi, chờ xíu nữa được ăn rồi, nhiêu đây lửa đủ dùng rồi".
Lâm Tĩnh không biết khi nào đã đi tới, nhìn Sở Minh nhíu nhíu mày: "Lông mày của cậu hình như đều bị dính lửa".
……
Sở Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn Tử Đồng, "Tớ biết cậu không thể nào tốt bụng như vậy!".
Tử Đồng nhún vai, "Quân tử báo thù mười năm không muộn, tớ nói cho con chó nhỏ chết bầm cậu biết, chị đây tuyệt đối không phải người dễ bị khi dễ!".
"Được rồi, Đồng Đồng" Nhị Thiếu lại đây khuyên can, rốt cuộc cũng là bạn thân, hai người vừa mới bắt đầu còn náo loạn sau đó lại cùng nhau ngồi ở dưới tàng cây uống rượu.
Ban đêm gió lạnh từng trận thổi qua, Tử Đồng dựa vào Nhị Thiếu không ngừng nâng ly, hạnh phúc đến cực điểm.
Có người yêu bên cạnh, có bạn thân, ngồi xuống, cũng không cần đại tiệc, náo nhiệt tạo thành một bàn, uống một chút rượu, cuộc sống như vậy, Tử Đồng đã muốn từ lâu.
Có lẽ là rượu vào thêm can đảm, sau vài ly rượu, Sở Minh vươn tay ôm bả vai Lâm Tĩnh, đem nàng ôm vào trong ngực, thân mình Lâm Tĩnh cứng đờ, quay đầu nhìn Sở Minh. Dưới ngọn đèn màu cam, mắt Sở Minh lóe ra ánh sáng, tràn ngập chờ mong nhìn nàng. Ngày tốt cảnh đẹp, tâm Lâm Tĩnh cũng được hòa tan, nàng không nhiều lời, lạnh lùng thường ngày tan mất, dựa vào lòng Sở Minh.
Tử Đồng hướng Sở Minh nháy mắt, nhìn đi, nàng đã nói là nên chủ động, có tiến triển đúng không. Sở Minh cười vui vẻ, nụ cười này hoàn toàn phát ra từ nội tâm.
"Nào, chúng ta cụng ly vì tình bạn!".
Tử Đồng khó được khi nói ra lời buồn nôn, mọi người nâng cốc làm theo. Sở Minh liếʍ liếʍ môi, nhìn Tử Đồng, "Đồng Đồng, tuy rằng tính tình cậu khá nóng nảy, nhưng có thể có cậu làm bạn tớ cảm thấy rất vui vẻ".
Tử Đồng kiều mỵ cười, "Con chó nhỏ chết bầm, nghe cậu nói, tuy rằng da mặt cậu dày người lại ngốc, nhưng có thể biết cậu là điều thú vị nhất trong cuộc đời tớ".
"Phi, cậu có thể nói lời tâm tình ít mang theo thuốc nổ được không. Người ta nói thiệt tình" Sở Minh không vui, Tử Đồng trừng nàng, "Còn người ta? Cậu tính làm tớ thấy ghê tởm sao?".
Nhị Thiếu nhéo nhéo cái mũi Tử Đồng, "Haiz".
"Cậu xem xem!" Có Nhị Thiếu hỗ trợ, Sở Minh càng lo lắng, "Tớ đã nói, cô gái này quá không có phép tắc cậu quản lý kỹ vào!".
"Tớ thích!" Nhị Thiếu bình tĩnh nói xong, Sở Minh cùng Lâm Tĩnh ngạc nhiên, Tử Đồng cười khanh khách, xem ra Nhị Thiếu thật sự bị nàng lây bệnh .
Ban đêm, xung quanh yên tĩnh, là thời khắc tình nhân dành cho nhau.
Nhị Thiếu ôm Tử Đồng lăn lộn trên giường, mắt Tử Đồng ánh nước sóng sánh, thỉnh thoảng xuất hiện một chút nước, có khi ở phía trên liền cười khanh khách, Nhị Thiếu nhìn nàng hạnh phúc tràn đầy.
"Thiếu, cậu nói chúng ta có thể vĩnh viễn như vậy hay không?".
"Cô bé ngốc, lời này cậu đã hỏi bao nhiêu lần rồi".
Nhị dùng một phần má cọ hai trán Tử Đồng, Tử Đồng cười né tránh, "Nhưng chúng ta bây giờ còn trẻ, cậu nói xem nếu về sau già bảy tám mươi tuổi, mặt của tớ không khác vỏ cây mấy, cậu còn muốn cọ sao? Khi miệng tớ giống như núi lửa phun trào nham thạch, cậu còn muốn hôn sao?".
Nhị Thiếu bị chọc cười, "Tớ nói nè Đồng Đồng, cậu gần đây lại xem tiểu thuyết?".
"Cậu đừng nói sang chuyện khác" Tử Đồng bĩu môi, là con gái, bất kể là ở giai đoạn nào, đối với tương lai đều chứa một tia không xác định, đối với tuổi tác cũng tràn ngập khủng hoảng. Nhị Thiếu xem bộ dáng nàng bĩu bĩu môi, trong lòng rung động, cúi đầu hôn hôn nàng, "Đứa bé ngốc, có tớ ở đây, cho dù già, cậu cũng là một bà già đẹp lão".
"Tốt, đến lúc đó sẽ thấy một bà lão, cầm ấm nước đi đến bồn để đổ, kết quả mắt mờ, nhìn không rõ, trực tiếp đổ lên chân một bà lão khác".
Tử Đồng khát khao ảo tưởng, vẻ mặt Nhị Thiếu hắc ám, bất đắc dĩ nhìn nàng, "Người ta đều nghĩ về già lãng mạn biết bao nhiêu, cậu lại nghĩ thành đáng sợ thế".
"Đây cũng là một loại lãng mạn a" Tử Đồng cười tủm tỉm nhìn Nhị Thiếu, "Cậu nghĩ nè, hai bà lão cong thắt lưng cùng nhau đi mua đồ ăn, đó, đến lúc đó tớ muốn có một cái gậy gỗ".
"Gậy gỗ?" Nhị Thiếu nhíu mày, "Dùng gậy làm gì?" nàng nhất định chăm sóc Đồng Đồng thật tốt, bằng mọi giá sẽ không để nàng chống gậy.
"Cậu nếu già đi không nghe lời tớ sẽ trực tiếp xử lý, nếu không tớ già đi còn phải la hét với cậu, tốn nhiều sức".
"……".
Nhị Thiếu chỉ biết minh lo lắng không đâu, nhìn bộ dáng cùng ý nghĩ kỳ lạ của Tử Đồng, Nhị Thiếu ôm chặt nàng nhẹ giọng nói: "Đôi khi, tớ muốn thời gian qua nhanh một chút, nhanh chóng tốt nghiệp, đến lúc đó mới có thể chân chính xây dựng tổ ấm. Có thể có thời điểm, hận thời gian không thể trôi qua chậm một chút, Đồng Đồng".
Tử Đồng biết Nhị Thiếu lo lắng, dựa vào nàng cười nói: "Chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ, cùng sống cùng chết".
"Đồ ngốc".
Nhị Thiếu hôn môi Tử Đồng, ban đêm sâu thẳm, cách bức tường dầy ba ly bên cạnh, một đôi mắt tỏa ánh sáng như sói của Sở Minh nhìn không nháy, trong tay còn cầm camera lén quay chụp. Hắc hắc, có cái này nàng có tiền vốn để khi dễ Tử Đồng.
******
Thời gian rảnh rỗi luôn quá ít, Tiếu Ngạo Giang Hồ cũng chỉ là tiểu thuyết, nhưng mọi người phải luôn đối mặt với cuộc sống.
Đại học năm thứ tư, đối với Tử Đồng, có một sự kiện bị nàng tàn nhẫn chôn dấu dưới đáy lòng. Tuy nói Tử Đồng cùng Nhị Thiếu luôn có thời gian rảnh để bên nhau, nhưng bạn bè trong ký túc xá cũng rất tốt, lão tứ trong ký túc xá tên Lưu Phương, là một cô gái Giang Nam, da thịt mềm mại trắng nõn, bình thường thấy ai cũng đều xấu hổ, nàng rất thích Tử Đồng, bởi vì mỗi khi người khác cười nàng nàng luôn có thể trốn được ở phía sau lưng Tử Đồng, cũng bởi vậy, Đồng Đồng đối với nàng nhiều hơn một phần tình cảm chị em.
Vừa học xong, Tử Đồng nhận được tin nhắn của nàng, nhìn đến nội dung tin nhắn, nàng lập tức giật mình.
Lưu Phương mang thai, không dám nói cho cha mẹ, muốn Tử Đồng cùng nàng đi bỏ đứa nhỏ. Đồng Đồng khuyên giải an ủi nửa ngày không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể cùng nàng đi bệnh viện. Bởi vì Lưu Phương không muốn để cho người ta biết, cho nên Đồng Đồng cũng không nói cho Nhị Thiếu biết, hai người lén lút đón xe đi bệnh viện.
Ngồi ở ghế chờ trong bệnh viện, Đồng Đồng nhìn dòng quảng cáo phá thai không đau dán trên tường, tâm tư trong sáng lạc quan đột nhiên trầm xuống. Thời gian chờ đợi trôi qua lâu, chờ được Lưu Phương mặt mày tái nhợt bị đẩy ra, Đồng Đồng vội vàng chạy qua.
"Chúng ta đi thôi".
Nghỉ ngơi ngắn ngủi, Lưu Phương không muốn ở trong này thêm dù chỉ một phút đồng hồ, Tử Đồng gật gật đầu, giúp đỡ nàng ra ngoài đón xe. Trên đường Lưu Phương vẫn khóc, Tử Đồng cũng trầm mặc không nói gì, nàng dùng chân cũng đoán được cha đứa nhỏ này là ai. Bạn trai Lưu Phương là người Đông Bắc, đừng nhìn bình thường cà lơ phất phơ, nhưng đối với Lưu Phương là phá lệ quan tâm chăm sóc, ngay cả Tử Đồng đôi khi cười nhạo hắn giống như đàn bà. Nhưng lúc này đây, đối mặt với đứa nhỏ, hắn lại lùi bước. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn hiện tại chỉ là một sinh viên nghèo, tốt nghiệp xong có thể tìm được việc làm để ở lại hay không còn không biết, hắn không thể cho Lưu Phương một gia đình, một chỗ dựa.
Trải qua một ngày này, đáy lòng Tử Đồng dường như trôi trôi nổi nổi khái niệm gia đình. Lúc còn trẻ, nơi nào có ba mẹ thì nơi đó là gia đình, còn sau này? Nơi có Nhị Thiếu nơi đó là gia đình, hiện tại tấc đất tấc vàng, cho dù nàng không ăn không uống cũng mua nhà không nổi.
Vào ban đêm, Nhị Thiếu phát hiện Tử Đồng có chỗ không đúng, nàng phát hiện Tử Đồng luôn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt có chút hoảng hốt. Nàng lấy tay sờ sờ trán Tử Đồng, "Sao thế, phát sốt rồi?".
"Thiếu" Tử Đồng có chút chột dạ, Nhị Thiếu nhìn nàng, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?".
"Chúng ta sẽ có gia đình của mình sao?".
Nhìn biều tình này của Tử Đồng, lại nhớ đến bộ dạng của Lưu Phương tối nay, Nhị Thiếu nghĩ nghĩ, nhíu mày: "Chiều nay cậu đi đâu vậy?".
"Không có đi đâu hết, chỉ ra ngoài đi bộ một vòng".
Biểu tình Tử Đồng có chút né tránh, Nhị Thiếu xem nàng như vậy cũng không vạch trần, "Được rồi, lát nữa đừng đi tự học, trở về tớ cho cậu xem cái này".
"Cái gì vậy?" hứng thú của Tử Đồng bị gợi lên, Nhị Thiếu cố tình không nói cho nàng biết, nhanh nhẹn thu dọn, một đường hướng ký túc xá chạy như điên, đến ký túc xá của Nhị Thiếu, Tử Đồng trông mong nhìn nàng, liền thấy Nhị Thiếu từ trong ngăn tủ khóa lấy ra một cái hộp.
"Đây, cậu tự xem đi".
Tử Đồng nghi ngờ mở hộp ra, bên trong là một cái sổ tiết kiệm màu đỏ, Tử Đồng hơi do dự một chút, cầm lấy sổ tiết kiệm, nàng xem con số trên cùng, lập tức mở to hai mắt, giống như không xác định, lại nhìn thêm lần nữa, hét lên một tiếng. Nhị Thiếu giật mình, vội vàng che miệng của nàng lại, "Nói nhỏ chút".
"Thiếu, cái này là của cậu?" thanh âm Đồng Đồng run run, nàng đột nhiên cảm thấy tâm nguyện của mình trước đây là muốn giống người giàu có nổi tiếng uống rượu nói chuyện rốt cục cũng được thực hiện, trong nháy mắt, Nhị Thiếu tựa hồ cũng không phải Nhị Thiếu trước kia, nhanh chóng biến hóa thành "Kim cương vương lão ngũ".
(Kim cương vương lão ngũ: đẹp gái, có tiền, độc thân)