- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thanh Mai Trúc Mã
- Chương 67
Thanh Mai Trúc Mã
Chương 67
Nếu vốn là tình địch bình thường thì Đồng Đồng không để trong lòng, nhưng rốt cuộc cũng là nữ nhân, mẫn cảm là thiên tính, nhìn thấy tin nhắn của Lí Ngạo Bác rõ ràng có ý khác, suy nghĩ một chút về biểu tình ngày đó khi Nhị Thiếu thấy Lí Ngạo Bác, Đồng Đồng lại bắt đầu rục rịch lên men chua.
Rốt cuộc là thương và sợ Nhị Thiếu vô tội, Tử Đồng nghĩ nghĩ, nhắn tin trả lời, "Gặp mặt làm gì?".
Bên kia Lí Ngạo Bác trả lời lại cũng nhanh, đơn giản sáng tỏ "Nói về vấn đề mà hai chúng ta đều để ý".
Cái gì! Vấn đề quái gì mà chúng ta cùng để ý? Lúc này Tử Đồng phẫn nộ rồi, nàng do dự một lát, đem tin nhắn xóa bỏ, một tin nhắn làm sôi trào tức giận.
"Đồng Đồng, giữa trưa cậu muốn ăn cái gì? Mấy ngày nay nóng nực, đừng ăn thịt nữa".
Nhị Thiếu từ toilet ra đi tới đem nước vừa nấu xong rót ra ly đưa cho Tử Đồng, Đồng Đồng trắng mắt nàng liếc một cái, "Tớ có việc, không rảnh ăn cơm với cậu".
"Việc gì vậy?" Nhị Thiếu muốn cười, "Rõ ràng giờ cậu cũng chuẩn bị ra ngoài mà?".
"Cậu dám quản tớ!".
Đồng Đồng không đầu không đuôi rống lên, Nhị Thiếu bị rống mà không biết làm sao, nhún nhún vai, Nhị Thiếu biết nữ nhân nhà mình lại bắt đầu thời kỳ tiền mãn kinh, cũng không cùng nàng không chấp nhặt, nằm úp sấp lên bàn tiếp tục giấc ngủ.
Tử Đồng nhìn chằm chằm Nhị Thiếu, càng nhìn nàng càng cảm thấy khuôn mặt kia giống hồng hạnh ra tường (nɠɵạı ŧìиɧ), thật a, Hồng Nhị Thiếu, cậu lại còn giở thói phong lưu, còn dám lừa tớ.
Thời điểm giữa trưa, Tử Đồng cố ý để cho Nhị Thiếu đá văng Sở Minh ra còn mình đi ra quán cà phê, Nhị Thiếu để ý nàng ở phía sau vụиɠ ŧяộʍ đi theo, bởi vì trong bụng nghẹn một cục tức, nên dọc đường đi bước chân Tử Đồng có chút mạnh mẽ, vẻ mặt cũng không được tốt. Nhị Thiếu ở phía sau nhìn mà giật mình, loại vẻ mặt này của Tử Đồng rõ ràng là đang ghen, mà mình luôn giữ khuôn phép và khoảng cách khi nói chuyện với người khác, nàng tức cái gì nhỉ?
Đến quán cà phê, Tử Đồng liếc mắt một cái liền thấy Lí Ngạo Bác sớm gọi xong hai tách cà phê chờ ở kia. Không biết làm sao, trước kia Tử Đồng thấy Lí Ngạo Bác đẹp trai con nhà giàu vẫn rất hoan nghênh, mà nay, quả thực là một tên lưu manh không học vấn không nghề nghiệp sao!
Nhìn thấy Tử Đồng đến đây, Lí Ngạo Bác cũng có chút kích động, hắn đứng lên, bối rối nhìn Đồng Đồng, "Đồng Đồng, sao cậu lại tới đây?".
"Tớ làm sao không thể tới?" Tử Đồng đặt mông ngồi ở chỗ đối diện Lí Ngạo Bác, nàng cũng không khách khí, cầm lấy cà phê uống. Lí Ngạo Bác xấu hổ nhìn nàng, không sao hiểu được là chuyện gì xảy ra. Nhị Thiếu đi theo phía sau Tử Đồng cũng buồn bực, được rồi, Đồng Đồng đến đây để cùng Lí Ngạo Bác uống cà phê sao? Xem biểu tình kia dường như là đầm băng, không nói chuyện với mình là sao?
"Ngồi đi, không cần khách khí." Tử Đồng rất nhanh đổi khách thành chủ, Lí Ngạo Bác ngập ngừng, mặt có chút hồng, bất an ngồi xuống.
"Tớ là người trực tiếp sảng khoái, cậu cũng biết rồi" Tử Đồng đi thẳng vào vấn đề, tính tình của nàng ở câu lạc bộ rất nổi tiếng, Lí Ngạo Bác gật gật đầu, còn đang suy nghĩ rốt cuộc Nhị Thiếu đang làm cái trò gì.
"Tớ còn đang buồn bực đây, hôm qua cậu làm gì mà hào phóng mời đoàn người chúng tớ ăn cơm như vậy, xe hơi cùng nhà hàng sang trọng, kỳ thật là để cho tớ xem đúng không".
Tử Đồng chậm rì rì uống cà phê, tư tưởng của nàng cũng cởi mở, đây là thời đại hòa bình làm chủ, dùng vũ lực giải quyết vấn đề cũng không tốt, tuy nói lần này Nhị Thiếu không nói trước với nàng, nhưng nàng đọc lén tin nhắn cũng không đúng, loại tình địch nho nhỏ này có thể tự mình giải quyết, không cần phải làm phiền nhiều người.
Lí Ngạo Bác không nghĩ tới Tử Đồng lạnh lùng như vậy, hắn hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt Tử Đồng, "Đồng Đồng, cậu hãy nghe tớ nói, thật ra tớ -".
"Cậu nghe tớ nói trước đã." Tử Đồng đánh gãy lời nói của hắn, trên mặt còn cười: "Tớ biết cậu có tiền, biết ba cậu là quan, cậu cũng là quan nhị đại trong lòng không ít cô gái, rất nhiều người theo đuổi cậu tớ cũng không phải chưa từng nghe qua. Nhưng tớ chỉ muốn với cậu nói một câu, cảm tình của tớ cùng Nhị Thiếu không phải tiền tài cùng quyền thế có thể dao động, mời cậu trước khi xuống tay dùng tiền nên suy nghĩ".
Mẹ kiếp, muốn ai không muốn lại đi quấn quít lấy Nhị Thiếu, loại nam nhân này nên kéo ra ngoài hành hình. Nhị Thiếu ở cách đó không xa trốn tránh nghe lén cười đến đau ruột, khó khi thấy được nữ nhân nhà mình ôn nhu một lần, còn muốn làm phô trương như vậy, nàng rốt cuộc hiếm lạ gì mình, chuyện gì cũng đều dựa vào mình? Sẽ không biết người mà Lí Ngạo Bác coi trọng là ai?
Thần sắc Lí Ngạo Bác ảm đạm, hắn đã biết, nhất định là Nhị Thiếu cùng Tử Đồng ngả bài, nhưng trong lòng hắn còn có một tia may mắn, hắn nhìn Tử Đồng nói: "Tớ không biết hai người con gái ở cùng một chỗ rốt cuộc có cảm giác gì, cậu yên tâm, chuyện của các cậu tớ sẽ không bậy bạ nói ra, chỉ là, Đồng Đồng, cậu sao không nghĩ lại về sau các cậu sẽ đối mặt cha mẹ như thế nào? Như thế nào đối mặt với xã hội? Còn nữa, cũng là con gái, cậu không muốn cảm thụ một chút cảm giác được làm mẹ sao?".
Mặt Tử Đồng lạnh xuống, nàng nhíu mày nhìn Lí Ngạo Bác: "Tớ trả lời cho cậu biết, đầu tiên, cậu muốn nói hay không là chuyện của cậu. Quan hệ giữa tớ cùng Nhị Thiếu tớ vốn không nghĩ là sẽ giấu diếm, chúng tớ không trộm không cắp, quang minh chính đại, nếu nói hổ thẹn, thì chính là Nhị Thiếu quá mức vĩ đại, ngẫu nhiên tớ lại cảm thấy chính mình không xứng với nàng. Về phần cha mẹ, tớ cám ơn cậu quan tâm, chúng tớ đã sớm đã bị cha mẹ phát hiện. Cho dù cha mẹ không cho phép, đời này tớ cũng chỉ muốn nàng, đứa con? Đôi lúc tớ cũng nghĩ tới, hiện tại kỹ thuật tiên tiến như vậy, chúng tớ tự mình sinh hoặc là xin nuôi con đều có thể, về phần xã hội thấy thế nào ư? Tớ muốn sống cả đời bên người mình yêu còn phải nhìn ánh mắt của người khác thì sống làm gì? Còn vấn đề nào khác không?".
Lí Ngạo Bác trầm mặc, hắn nhìn chằm chằm Tử Đồng một hồi, hỏi: "Vốn không có đường quay lại sao?".
Tử Đồng lắc lắc đầu, cười cười: "Những gì tớ muốn nói đều nói xong rồi, cũng xin cậu không được tiếp tục quấn quít lấy Nhị Thiếu".
Xem ra là sợ hắn cùng Nhị Thiếu gặp mặt làm nàng tổn thương, trong lúc nhất thời tâm Lí Ngạo Bác như tro tàn, hắn không hiểu được, một cô gái như thế nào lại khăng khăng một mực yêu thương một cô gái khác nghèo tay trắng như vậy?
Giải quyết tình địch xong Đồng Đồng đặc biệt vui vẻ, nàng cố ý mua đồ uống Nhị Thiếu yêu thích mang về, thuận tiện trả lại cho Sở Minh một bịch cánh gà chiên tiêu, Nhị Thiếu uống đồ uống, tâm tình rất tốt, thường thường nhìn Tử Đồng cười một cái, Tử Đồng bị nàng nhìn trong lòng đánh thót một cái, người này, không phải phát hiện mình nhìn lén di động của nàng chứ?
So với Nhị Thiếu cùng Tử Đồng bên nhau không bị ngăn trở, thì Sở Minh tương đối đáng thương, nàng thảm hề hề chạy đến bên người Tử Đồng, lắc lư cánh tay của nàng làm bộ đáng thương, "Đồng Đồng ơi Đồng Đồng".
"Chuyện gì?" Tử Đồng trắng mắt liếc nàng một cái, thật không có tiền đồ, chắc là lại bị Lâm Tĩnh đá nữa rồi.
"Các cậu không phải rất hạnh phúc sao? Nàng không phải cũng cưng chiều cậu sao, cậu còn chọc ghẹo tớ để làm chi? Ai, tay cậu, đừng mơ mà đẩy được tớ ra, tất cả đều là mơ!".
Tử Đồng cực kỳ ghét bỏ, Sở Minh kêu khóc nửa ngày mà nước mắt cũng không rơi xuống, bắt đầu gào khan: "Nhưng Tĩnh Tĩnh đối với tớ còn rất lạnh lùng, một chút cũng không dính người giống cậu dính lấy Nhị Thiếu, lòng tớ không hề thoải mái".
Tử Đồng trừng nàng, "Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là một người một tính cách, tớ là dính người, còn Lâm Tĩnh người ta chính điển hình của băng sơn, rõ ràng nếu để cho Lâm Tĩnh quản cậu, cậu chịu được sao?".
"Chịu được!" Sở Minh không chút do dự gật đầu, nếu một ngày có thể như vậy, nàng giảm thọ mười năm cũng được nha.
"Tốt lắm, tình cảm này a, đều cần sự kí©h thí©ɧ, các cậu mỗi ngày đều ở trong trường học không có một cảnh sắc hoa cỏ lãng mạn cũng không được, nên dùng ngoại lực kí©h thí©ɧ tâm trạng rụt rè của các cậu một chút, như vậy đi, tớ sẽ cùng Nhị Thiếu bàn bạc xem xem bốn người chúng ta đi ra ngoài du lịch thế nào? Nếu trường học không đồng ý, thì tớ sẽ sắp xếp đi dã ngoại ở vùng ngoại ô một ngày, làm một bữa tiệc đồ nướng".
"Cũng là cậu tốt với tớ!" Sở Minh lôi kéo tay áo Tử Đồng bắt đầu cảm động, vừa lúc Nhị Thiếu đi lại đây lay Sở Minh, "Các cậu lại làm cái gì đó?".
Tử Đồng cười cười, nói: "Con chó nhỏ chết bầm theo tớ học hỏi kinh nghiệm thôi, hỏi tớ làm sao mà có mị lực được như vậy, có thể thu phục cậu làm cậu không thể nào rời khỏi tớ".
Sở Minh:…….
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thanh Mai Trúc Mã
- Chương 67