Chương 5: Nổi tiếng

Bởi vì lần biểu diễn ngày quốc tế thiếu nhi trước bạn nhỏ Tử Đồng mới gặp may ngoài ý muốn thành danh, Nhị Thiếu thành công trở thành nữ diễn viên nhỏ mới, thăng cấp lên thực lực ngôi sao mới. Mỗi ngày nhìn vẻ mặt tươi cười hòa ái của nàng nhìn chằm chằm nhóm phụ huynh, Tử Đồng cao hứng ngay cả đường đi cũng không thấy rồi, thường xuyên bởi vì nhiều chú ý mà phấn khởi, mà Tiểu Nhị Thiếu cũng hoàn toàn lưu lạc thành người chạy vặt, mỗi ngày đi theo sau Tử Đồng, mà trên mặt luôn tràn đầy vui vẻ tươi cười, liền ngay cả mẹ Hồng cũng chậc chậc lấy làm kỳ, bình thường khích lệ Tử Đồng xác thực như hoàng hậu là có pháp thuật…… Kết quả là miệng con gái nhà mình lại bị Tử Đồng niết sưng lên.

Thầy giáo Điền là người có mắt nhìn cực tốt, vừa thấy Tử Đồng dẫn đầu mọi người tính chất cao như vậy, rõ ràng mượn gió đông, phát triển một nhóm nhiệt tình yêu thương hoạt động ca hát, mượn lý do chúc mừng sau khai giảng mọi người sắp lên lớp, trở thành đàn anh đàn chị trong nhà trẻ.

Kết quả là, ở lớp chồi nhà trẻ, thường xuyên trình diễn một màn như vầy .

Thời điểm ăn cơm , các bạn nhỏ sẽ được Đồng Đồng dẫn dắt, đồng loạt cúi đầu đối với bát cơm tẻ biểu diễn thâm tình.

"Ta yêu ngươi, là tín ngưỡng cỡ nào rõ ràng cỡ nào chắc chắn .

Ta yêu ngươi, là lực lượng cỡ nào ấm áp cỡ nào dũng cảm.

……".

Tiếp theo hai tay bạn nhỏ Tử Đồng chặp lại, mọi người cùng bắt chước loại cầu nguyện tây phương này, rồi xoa nước mũi bắt đầu ăn cơm. Tiểu Nhị Thiếu một bên rối rắm đi lên trước hỏi Đồng Đồng rốt cuộc nghĩ cái gì khi cầu nguyện, Đồng Đồng nâng tay ngay tại đầu nàng cốc một cái bạo lực, ác thanh ác khí nói.

"Cậu ngốc à! Phải mốt một chút chứ? Phương Tây cầu nguyện cũng không phải là a di đà Phật sao!!!".

Tiểu Nhị Thiếu khóc lớn nước mũi toàn bộ ăn cùng cơm .

Các bạn nhỏ bởi vì giữa trưa thời gian tự do hoạt động không đủ, muốn thầy giáo Điền mở rộng thêm nửa giờ, Da Da luôn dẫn dắt, Tử Đồng hướng về phía trước vẻ mặt tự tin mang theo váy nhỏ đi ra ngoài hát vang vui vẻ đưa tiễn.

"Muội muội ngươi thật to đi phía trước đi nga ~ đi phía trước đi!!!".

Cuối cùng bị thầy giáo Điền phán vì xướng ca thấp kém, toàn thể phạt trạm một giờ. Lúc này, Tử Đồng đem tay béo đặt ở ngực, nước mắt lưng tròng nhìn vẻ mặt thầy giáo Điền vừa lòng cười xấu xa bên cạnh .

"Thầy phạt con, mà còn cười ~ -".

"……".

Dần dần, bọn nhỏ trong lớp chồi nhà trẻ dùng ca hát thay thế hết thảy lời nói, liền ngay cả chủ mẫu giáo bé đồng học cũng đang bị kéo lên, để cho người dở khóc dở cười là một bè trai bởi vì cha mẹ bận .. công tác, mỗi ngày đều người giúp việc đưa hắn đi học, bé trai lòng tự trọng tổn thương nghiêm trọng, tay phải ôm lấy túi sách nhỏ, tay trái lau nước mắt, một bên khóc một bên hát.

Chờ một hồi ngàn năm, chờ một hồi a a a -.

Chờ một hồi ngàn năm, con có hối a a a -.

Là ai ở bên tai con nói nhất định sớm tới đón con.

Chỉ vì một câu này.

Chờ chết cũng không hối.

………

Nhờ độ nổi danh này cùng thường thường tuyên truyền tên, Đồng Đồng nổi tiếng tốc độ thật nhanh hơn thầy giáo Điền đoán trước, liền ngay cả hiệu trưởng đều nghe nói chuyện xưa thành danh của nàng, nhờ thời gian rãnh, bán tín bán nghi ung dung vào lớp chồi nhà trẻ, không tự mình chứng kiến thiên phú hơn người của Đồng Đồng, mới bằng lòng tin tưởng đây là thật sự.

Có cơ hội nổi tiếng như vậy, Đồng Đồng như thế nào bỏ qua, gật đầu như định liệu trước, còn không quên bạn nhảy mình bồi dưỡng đã lâu Nhị Thiếu. Yêu cầu hiệu trưởng cho nàng một khoảng thời gian, hiệu trưởng cười gật đầu đáp ứng rồi, không hổ là tai to mặt lớn, tố chất rất chuyên nghiệp, một lúc sau, Đồng Đồng lôi kéo Nhị Thiếu đúng giờ xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Nàng thật ra không thay đổi chút nào, vẫn là một thân váy công chúa, chính là Tiểu Nhị Thiếu……

Giờ này khắc này, thầy giáo Điền không thể không một lần nữa dùng từ "quýnh" trước giờ luôn hình dung tâm tình của mình, môi mỏng manh của Nhị Thiếu dầy hai tầng sợ là bị Tử Đồng sờ, tạo hình khác bạn nhỏ khác càng làm cho mọi người sợ hãi, ánh mắt như Tôn Ngộ Không bị đặt trong lò luyện luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày kim quang lóe ra, càng đáng sợ là, Nhị Thiếu vốn là váy dài đến đầu gối, bị Tử Đồng nhét vào túi quần hết một nửa, biến thành quần áo lộ nửa mông.

Các bạn nhỏ, hiệu trưởng, thầy giáo Điền tất cả đều sợ ngây người, nhưng Tử Đồng không cho bọn họ nhiều thời gian để hồi hồn, học theo cảm giác của ngôi sao lớn, giơ lên hai cánh tay béo ngắn ngủn, lắc lắc mông, kêu to một câu.

"Come on!!!!".

Nói xong, vung váy mình, Tử Đồng bắt đầu vặn vẹo thân mình nhỏ nhắn như nước, mà Tiểu Nhị Thiếu lại soái khí như tước sĩ nhảy lên ba ba, tuy rằng căn bản nhìn không ra khiêu vũ, nhưng là biểu tình thực giống! Tử Đồng như trước nhộn nhạo đong đưa váy nhỏ hồng phấn, ánh mắt không ngừng ngắm hướng thầy giáo Điền, cười gian hết sức ngay lúc thầy giáo Điền ngượng ngùng cúi đầu, Đồng Đồng có động tác, tay phải đột nhiên nâng lên, chỉ hướng hiệu trưởng.

Tâm lý của con chỉ có người không có hắn!

Hiệu trưởng phải tin tưởng tình ý của con không giả!

Chỉ có người mới là giấc mộng của con!

Chỉ có người mới làm con vướng bận!

Tâm lý của con không có Điền Điền!

……………………

Trong nháy mắt, thầy giáo Điền rơi lệ , hiệu trưởng nở nụ cười, các bạn nhỏ sôi trào , gặp may ! Lúc này đây, Đồng Đồng hoàn toàn số đỏ!

Làm hiệu trưởng cười vừa lòng rời đi, thầy giáo Điền ngồi xổm xuống một góc sáng sủa buồn bực, các bạn nhỏ còn lại duyên dáng ca hát trở về chỗ cũ, nhìn Da Da một bên liều mạng đi xuống túm váy Hồng Nhị Thiếu, ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Tử Đồng.

"Đồng Đồng, cậu vì cái gì đem Nhị Thiếu hóa trang xấu như vậy, không phải bạn nhảy phải đẹp sao?".

"Cậu biết cái gì! Mẹ tớ nói, nhân vật chính phải có bạn diễn hề hề, không hóa trang cho cậu ấy thành như vậy, tớ làm sao thắng được ý hiệu trưởng!".

Da Da thở dài, đồng tình đi lên trước, lấy ra khăn tay vừa nhúng nước, nhẹ nhàng chà lau môi son cho Tiểu Nhị Thiếu, dùng thanh âm còn chưa phân biệt được nam nữ hát.

Tôi là người sai vặt, có gì không giống, đơn giản là chúng tôi đều bị Đồng Đồng áp bức.

Tôi là người sai vặt, có gì không giống, trừ khi rời đi quê hương, liền không bị Đồng Đồng khi dễ.

Tôi là người sai vặt, có gì không giống, mặt bị Đồng Đồng nhéo, mông bị Đồng Đồng đá.

Nói không giống với kỳ thật cũng giống nhau, đều ở khát vọng có một ngày có thể giải phóng……

"Ba ba ba ba ba ba ba!".

"Oa oa oa – thầy giáo Điền, Đồng Đồng lại đá mông con!".

Sau một trận quyền đấm cước đá, Da Da khóc nước mắt nước mũi đầy trời, thầy giáo Điền lại như trước lui ở trong góc, đồng dạng đáng thương hề hề nhìn Da Da. Đồng Đồng hiện tại là người tâm phúc trong mắt hiệu trưởng, thầy làm sao dám động…… Cho dù đem con đánh thành cái mông, thầy cũng không thể quản.

Tiểu Nhị Thiếu nhìn tư thế Đồng Đồng tuy rằng sợ hãi, nhưng rốt cuộc cũng biết Da Da vì chính mình nên mới bị đánh, ưỡn ngực bô đứng dậy.

"Đồng Đồng, cậu đừng đánh hắn! Muốn đánh liền đánh tớ đi!".

Vừa dứt lời, toàn bộ bạn nhỏ trong lớp chồi xoay người, không thể tin nhìn về phía Nhị Thiếu, mà một bên Da Da lại hoàn toàn sợ ngây người, giờ khắc này, hắn nhìn trên người Tiểu Nhị Thiếu giống như bị một tầng ánh sáng bao phủ, hóa thân trở thành bạch mã công chúa bảo vệ hắn !

"Ngô -".

Mặt bị tóm, Tử Đồng hung hăng nhéo mặt Nhị Thiếu, thế này còn chưa đủ, cắn răng liều mạng tăng thêm lực tay, bởi vì rất dùng sức thế cho nên bình thường Đồng Đồng hướng đến việc chú trọng hình tượng lúc này đều bỏ đi, nàng không tự giác văng nước miếng lung tung, hầm hầm nói.

"Hồng Nhị Thiếu, chúng ta không phải đã muốn tự định cả đời sao? Cậu như thế nào có thể hướng về hắn? Các người như bây giờ chính là cẩu nam nữ mọi người hay nói đúng hay không! Tớ muốn bóp chết cậu!".

"…….".

Da Da vừa thấy tư thế Tử Đồng, cũng không cứu bạch mã công chúa của hắn, nhìn Tiểu Nhị Thiếu vẫn bị tàn phá, tay chân cùng sử dụng, chạy đi như điên.

Đồng Nhan nhìn Đồng Đồng thịnh nộ cùng Nhị Thiếu đáng thương bất đắc dĩ lắc đầu, khó được lần đầu tiên mở miệng ca hát.

Cải thìa nha, thiên lý nha…..