- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thanh Mai Trúc Mã
- Chương 32: Trong sáng
Thanh Mai Trúc Mã
Chương 32: Trong sáng
Buông máy sấy trong tay, Nhị Thiếu cười lắc đầu, vòng tay đem Tử Đồng một thân áo ngủ màu trắng ôm sát vào lòng, ở bên tai nàng thổi khí.
"Vẫn luôn là một đôi, không phải sao?".
Hơi thở ấm áp thản nhiên của Nhị Thiếu bên người làm Tử Đồng đỏ mặt, nàng thoáng cúi đầu, tim đập kịch liệt, bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng cùa Nhị Thiếu, Tử Đồng thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nhị Thiếu, da mặt cậu ngày càng dày lên đó".
"Da mặt tớ sao lại dày lên nhỉ?".
Nhị Thiếu nhìn chằm chằm Tử Đồng hỏi, Đồng Đồng nhà nàng vẫn như vậy, khi thẹn thùng liền tức giận, đáng yêu chết đi được.
"Sao chỉ đi ra nước ngoại có hai năm mà đã biến thành sắc lang rồi, miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, còn luôn…… Luôn……".
"Luôn như thế nào?".
Nhị Thiếu nhìn người trong long vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, nàng thích Tử Đồng như vậy, đối với người ngoài cường thế mạnh mẽ, duy nhất đối với nàng, luôn toát ra vẻ ngượng ngùng của cô gái nhỏ.
Nhìn Tử Đồng cúi đầu mân môi không nói lời nào, Nhị Thiếu cười vui vẻ, cúi đầu, hôn hôn cái trán của nàng. Tử Đồng thân mình run lên, ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt ánh sáng lưu động, hai má đỏ ửng lên, thanh âm có chút mềm mại.
"Cậu làm gì đó, đã nói phải đợi đến mười tám tuổi rồi mà!".
Nghe Tử Đồng nói xong Nhị Thiếu sợ run một chút, lập tức cười ra tiếng, đầu chôn ở cổ Tử Đồng, hỏi:
"Đồng Đồng, đầu của cậu rốt cuộc có gì trong đó? Tớ chỉ muốn hôn nhẹ cậu, cậu lại nghĩ nhiều như vậy, nội tâm cậu có phải đặc biệt khát vọng hôm nay mình mười tám tuổi không?".
Nhị Thiếu cười vui, Tử Đồng mặt đỏ hơn, lấy tay đẩy nàng ra.
"Hồng Nhị Thiếu!".
Nhị Thiếu lăn lên trên giường, xoa bụng cười, căn bãn sẽ không quản Tử Đồng có bao nhiêu thẹn thùng. Đồng Đồng cắn môi, gắt gao nhìn chằm chằm Nhị Thiếu đang lăn lộn trên giường, trong lòng đầy lửa giận, không nói hai lời, đá dép lê, mở hai tay ra, hướng vào bức tường cạnh giường nhảy lên.
Nhị Thiếu đang cười vui vẻ thiếu chút nữa bị Tử Đồng ép một phát muốn xẹp ruột, xoa xoa nước mắt ở khóe mắt do cười ra, Nhị Thiếu ngẩng đầu, nhìn Tử Đồng.
"Thế nào? Thẹn quá hóa giận muốn trả thù?".
Hung hăng căm tức nhìn Nhị Thiếu nửa ngày, Tử Đồng cúi đầu, dùng sức cắn xương quai xanh của nàng một cái Nhị Thiếu thân mình cứng đờ, cúi đầu nhìn dấu cắn màu tím trên xương quai xanh của mình, hít một ngụm khí lạnh.
"Nhị Thiếu, cậu nói mười tám tuổi cậu muốn tớ, nhưng cậu chưa nói khi nào thì tớ có thể có được cậu!".
Tử Đồng hiển nhiên bị Nhị Thiếu làm tức không nhẹ, bắt đầu nói chuyện không kiêng dè, Nhị Thiếu xoa xương quai xanh, cúi đầu, không dám náo loạn.
Tử Đồng nhìn bộ dáng này hừ lạnh một tiếng, ngồi dậy, đem tóc xõa ra cột gọn lại, sắp xếp một bên giường. Nhị Thiếu ở trên giường vụиɠ ŧяộʍ nhìn Tử Đồng, trong lòng có chút khẩn trương, đây là làm gì? Không phải muốn ngủ sao, sao còn chải đầu?
"Lại đây!".
Tử Đồng vỗ vỗ giường, nhìn chằm chằm Nhị Thiếu, Nhị Thiếu rụt cổ, không nói chuyện.
"Hừ, hai ngày này cho cậu đủ uy phong trước mặt người khác, như thế cũng đã đủ khi dễ tớ, mà bây giờ tớ nói cũng không nghe, hừ, Hồng Nhị Thiếu, về sau cậu đừng gặp mặt tớ!".
Tử Đồng tức giận nói xong, Nhị Thiếu mở to hai mắt nhìn chằm chằm nàng, muốn phân biệt thật giả, làm sao vậy, vừa rồi còn nói chuyện rất tốt, sao giờ lại như vậy? Sao toàn bộ hình tượng cô gái nhỏ dịu dàng chuyển thành Mẫu Dạ Xoa rồi.
"Còn không lại đây!".
Tử Đồng rống lên, Nhị Thiếu mím môi, rốt cục chui ra khỏi chăn, chầm chậm ngồi vào bên người Tử Đồng, nhìn nàng.
Vươn tay, nắm cằm Nhị Thiếu, Tử Đồng nhìn ánh mắt kinh dị của nàng, ánh mắt cười mị mị thành một đường.
"Thiếu à, thì ra đây là nhân vật thế vai trên mạng thường nói, cảm giác cũng thật tốt".
¥……%¥&……%¥……¥.
Nhị Thiếu vẻ mặt hắc tuyến, không nói gì nhìn Đồng Đồng.
"Mấy ngày hôm trước tớ cùng Tiểu Nặc đi nhà sách xem sách, tớ xem trong sách nói nội tiết tố chỉ trong vài năm đã phân bố xong rồi, sau đó hai người sẽ không còn hấp dẫn nhau, tớ lúc ấy liền cân nhắc, cậu nói hai ta từ thời còn mặc quần yếm đã cùng nhau, sau vài năm chắc là phân bố xong rồi, có thể hành động rồi? Tớ còn đọc trong sách, người ta nói thời điểm thích hợp giúp gia tăng tình thú, như vậy mới có giúp cho tình yêu lâu dài".
"Xem sách gì?".
Nhị Thiếu không xem nhẹ trọng điểm, bình tĩnh nhìn chằm chằm Tử Đồng. Tử Đồng sửng sốt một chút, mặt có chút hồng, nhỏ giọng nói:
"Chuyện riêng của vợ chồng".
"……".
Nhị Thiếu vẻ mặt đau răng nhìn Đồng Đồng.
"Đồng Đồng, đó là dành cho mấy bác gái thời kỳ mãn kinh xem, cậu xem làm cái gì?".
"Tớ cảm giác hai ta rất tang thương".
Tử Đồng vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm Nhị Thiếu, ánh mắt quét một vòng trên mặt nàng, thở dài.
"Nát mặt già nua của cậu tớ đã nhìn bao nhiêu năm, nếu không phải trở về có điểm mới mẻ, không chừng giống như giấy vệ sinh, mỗi ngày đều dùng, mỗi ngày đều thấy, chán muốn chết".
Nhị Thiếu khóe mắt co rúm, cảm tình của nàng trong lòng Đồng Đồng giống giấy vệ sinh ư?
"Cho nên a, hai ta thừa dịp tuổi trẻ, tận dụng thời gian tận hưởng hoan lạc vui vẻ".
Tử Đồng phát biểu xong ngôn luận, có chút mệt mỏi, nàng nhìn Nhị Thiếu than thở vài câu, chui vào chăn, lôi kéo chăn chỉ chốc lát liền ngủ, Nhị Thiếu ngồi bên giường, nàng đứng hình nửa ngày, vẻ mặt không biết nói gì.
Nghĩ nghĩ, Nhị Thiếu lấy di động trong túi ra, gọi điện thoại cho Tiểu Nặc.
"Gì vậy?".
Tiểu Nặc thật ra rất trực tiếp, cùng Nhị Thiếu không khách sáo, Nhị Thiếu dừng một chút, hỏi:
"Tiểu Nặc, cậu với Đồng Đồng xem sách đen?".
"Mệt cho cậu là người du học về, sách kia là sách đen sao?".
Tiểu Nặc đáp lời cực nhanh, một câu làm Nhị Thiếu câm nín, Nhị Thiếu cầm điện thoại suy nghĩ nửa ngày, nói:
"Về sau ít cho Đồng Đồng xem loại sách này, thân thể nàng vốn cũng sắp phát dục, cậu để cho nàng coi sách đó, hai năm không gặp, cậu sao lại trở nên hư như vậy hả?".
Tiểu Nặc vừa nghe xong lời trách móc, ngay lập tức bộc phát tức giận.
"Hư cái gì hả? Uổng công cậu ở nước ngoài vài năm? Không biết cái kêu là nghệ thuật cùng sắc tình khác nhau rất xa sao? Da^ʍ giả tự da^ʍ*, tớ xem như trong óc cậu chưa nghĩ thông đi, Đồng Đồng so với cậu còn trong sáng hơn nhiều, tớ cúp đây, đáng ghét!". (Da^ʍ giả tự da^ʍ: câu này biến tấu từ câu "Thanh giả tự thanh" mang hàm ý người trong sạch, thanh cao cho dù bị nói xấu thì họ cũng không giải thích hay thanh minh, mọi việc rồi cũng sáng tỏ)
Di động bị cúp, Nhị Thiếu cầm di động sợ run nửa ngày, quay đầu nhìn Tử Đồng nước miếng chảy ròng ròng ngủ trên giường, liếʍ liếʍ môi, trong sáng?
************************************
Cuộc sống cấp ba không còn thoải mái như cấp hai, huống chi Tử Đồng còn làm lớp trưởng, mỗi ngày phải mang nhiệm vụ.
"Da Da, không phải tớ nói rồi sao, dù sao cậu cũng là bí thư, có thể đem bảng điểm đi, có thể thu bài của các bạn trong lớp!".
"Tiểu Nặc, thân là ủy viên học tập, cậu không phải là muốn lớp trưởng tớ đây lại quan tâm tới đi? Sao lại không giao bài tập cho các bạn, một hồi Đàm đầu cá lên lớp sẽ tức giận!".
"Nhị Thiếu, đi mua cho tớ chai nước ngọt, lo trăm việc a, mệt chết tớ".
Sáng sớm, Tử Đồng chống thắt lưng ở trên bục giảng chỉ huy bạn học trong lớp, toàn bộ lớp ở dưới sự dẫn dắt của nàng trật tự vận hành, bên trái làm bài tập, bên phải ăn điểm tâm, ở giữa nói chuyện phiếm, mọi người hiện tại đều yêu chết lớp trưởng Tử Đồng này, từ khi Tử Đồng làm lớp trưởng, lớp số hai cãi nhau sẽ không thua.
"Lớp trưởng, giữa trưa có trận đấu bóng rổ, lần trước lớp trưởng Viên Nhiên lớp số một thắng lớp ta nhưng thật vui vẻ, hôm nay Nhị Thiếu không tập luyện, có thể tham gia, nhất định phải lấy lại danh dự!".
Dưới đài kêu loạn một mảnh, Tử Đồng nhíu mày phất tay.
"Các cậu hét hò cái gì, tớ đều biết, lần này khẳng định thắng, mọi người nhớ đi coi, đội bóng chạy nhanh đi ăn cơm, sau đó nam sinh còn lại đi mua nước, nữ sinh đi tổ thể dục nhận loa, lần này nhất định phải thắng trở về!".
Nhị Thiếu ngồi trên ghế lười biếng nhìn Tử Đồng, Tử Đồng phát hiện, từ trên bục xuống dưới, cầm tay nàng.
"Thiếu, thời điểm đánh bóng rổ đừng quá liều mạng, những người lớp số một đó rất xấu, thấy ai đánh tốt liền đem bóng ném về hướng mặt người ta, cậu nên cẩn thận một chút!".
Nhị Thiếu không nói chuyện, lé mắt nhìn chằm chằm Tử Đồng, thật ra Tiểu Nặc cùng Da Da đã đi tới, nhìn Tử Đồng, nói:
"Đồng Đồng, người cậu nói là chính cậu đi, lần trước trong lớp thiếu người nên cậu mới lên sân, vượt qua chủ lực lớp số một là nhắm đầu hắn mà ném bóng, nghe nói lần này hắn nói chuyện cùng giáo viên chuyên môn, nếu Tử Đồng lên sân, hắn nhất định không lên".
"Không phải lần đó tớ không cẩn thận trượt tay sao? Các cậu rốt cuộc hướng về ai a?".
Tử Đồng chống thắt lưng mặc kệ .
"Nhìn kỹ cho tớ, nếu Nhị Thiếu bị thương, Da Da tớ liền đem cậu thiến, Tiểu Nặc tớ liền cắt tóc của cậu!".
Tiểu Nặc cùng Da Da đồng thời nhíu mày, Nhị Thiếu mím môi nở nụ cười, vỗ vỗ đầu Tử Đồng nhìn nàng.
"Được rồi, Đồng Đồng, chỉ cần cậu không ra sân tất cả đều dễ dàng rồi".
"……".
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thanh Mai Trúc Mã
- Chương 32: Trong sáng