Chương 22: Tôi yêu người

Nhị Thiếu vừa đánh xong bóng rổ đầu đầy mồ hôi cười nhận nước khoáng Lăng Miếu đưa cho, một cao một thấp không biết đang nói cái gì, Nhị Thiếu cười vui vẻ, Lăng Miếu cười cười run rẩy hết cả người, hai người trong nháy mắt thân mật đứng lên.

Từ nhỏ đến lớn, Nhị Thiếu ngoại trừ nàng cùng Tiểu Nặc, Da Da ra, khi nào lại cười thân mật như vậy với người khác? Tâm Tử Đồng nguyên bản nhảy nhót từ từ trầm xuống, cảm xúc trong nháy mắt xuống cực kỳ thấp.

Mím môi, Tử Đồng chậm đến bên người Nhị Thiếu, thấy nàng đến đây, Nhị Thiếu buông chai nước cười hỏi.

"Tỉnh ngủ rồi?".

Tử Đồng gật gật đầu, không nói chuyện.

"Đói bụng sao?".

"Tớ là heo hả, ngoại trừ ăn thì là ngủ!".

Rõ ràng có rất ít khi Tử Đồng nổi giận với Nhị Thiếu trước mặt người khác, nhưng ở trước mặt Lăng Miếu, Tử Đồng vẫn biểu hiện ra phẫn nộ trước nay chưa từng có, Nhị Thiếu sợ run một chút, xoay người nhìn nàng.

"Làm sao vậy?".

Tử Đồng không để ý nàng, mím môi, trắng mắt liếc Lăng Miếu một cái. Lăng Miếu cười ha ha không nói lời nào, đi đến bên người Vương Ngạn.

"Đi thôi, cùng nhau ăn đi ăn bữa cơm đi, đội bóng có thể chi trả.".

Vừa nghe ăn không phải trả tiền, Vương Ngạn nở nụ cười, xoa đầu nhìn Tử Đồng, Tử Đồng hừ một tiếng, không nói chuyện, xem như đáp ứng rồi.

Bốn người một đường đi ra ngoài, Nhị Thiếu nhìn chằm chằm Tử Đồng bởi vì tức giận nên xoay mông đối mặt với mình có chút khó hiểu, nhưng Lăng Miếu bên người nàng câu khóe môi hơi hơi cười.

Vương Ngạn đề nghị mấy người sẽ ăn ở quán nướng gần trường, Tử Đồng phụng phịu đi vào ngồi xuống sẽ không động, ánh mắt Nhị Thiếu vẫn không rời nàng, Vương Ngạn điên điên kêu một đống thịt xiên lớn, còn mua chút rau trộn, đem bàn tràn đầy đố ăn.

Uống một hớp nước ngọt lớn, Vương Ngạn cười nhìn Tử Đồng.

"Đồng Đồng, tớ còn chưa giới thiệu chính thức với cậu đi, đây là học tỷ năm hai, Lăng Miếu, ở trường chúng ta học khá nổi danh".

Lăng Miếu bị nói có chút ngượng ngùng, Tử Đồng nhe răng cho một cái cười khủng bố, không nói chuyện. Nổi danh? Thật không giống như Tử Đồng nàng danh không ra danh.

Cầm đũa, vài người ăn trước, không lâu sau, Lăng Miếu liền nhăn mày, ngẩng đầu nhìn Tử Đồng. Đồng Đồng ngẩng đầu hướng nàng cười ngọt ngào.

"Thật là, học tỷ, chị vì cái gì luôn đuổi theo đũa của em?".

Lăng Miếu không nói gì liếc nhìn Tử Đồng một cái, Nhị Thiếu nhìn chằm chằm hai người một hồi, tựa hồ hiểu được chút cái gì, cười lên tiếng.

"Đồng Đồng, đừng khi dễ người khác".

Tử Đồng vừa nghe lời này lại càng không vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Nhị Thiếu một cái, không nói chuyện lui ở trong góc, ai oán nhìn nàng.

Tử Đồng nguyên bản tâm tình vui vẻ ăn cơm lại bởi vì Nhị Thiếu mà thành oán phụ, Tử Đồng ăn có vẻ ưu thương, chỉ cần Lăng Miếu nhấc đũa nàng thản nhiên thở dài, cảm giác kia muốn u oán bao nhiêu liền u oán bấy nhiêu, Lăng Miếu nghe mà thân mình từng trận run lên, đành buông đũa cùng nàng ngồi.

"Haiz, hai người ăn đi, đều gầy như vậy, không cần giảm béo!".

Vương Ngạn cắn một miếng thịt dê to xong vui vẻ nói, Tử Đồng lắc đầu.

"Mấy ngày hôm trước xem truyền hình nói thịt dê xiên đều làm từ thịt mèo".

"……".

Một đống lớn thịt dê xiên, bốn người một chút cơm cũng chưa ăn, Vương Ngạn nhìn chằm chằm Tử Đồng trong chốc lát, không dám nói gì, lôi kéo Nhị Thiếu đi chơi bóng rổ, Nhị Thiếu ôm bóng rổ, nhìn Lăng Miếu cùng Tử Đồng, có chút lo lắng .

Lăng Miếu cười nhìn Nhị Thiếu.

"Em đi đi".

Tử Đồng vừa nghe lời này lại một bụng lửa giận, như thế nào cảm giác hai người kia đứng chung một chiến tuyến rồi?

Nhị Thiếu không nói chuyện, cau mày nhìn chằm chằm Tử Đồng một hồi, gật đầu, ôm bóng rổ đi. Nàng căn bản không lo lắng Lăng Miếu làm gì Tử Đồng, nàng lo lắng là Đồng Đồng, du͙© vọиɠ trả thù của nàng mình cũng không phải chưa thấy qua, tuy nói Lăng Miếu so với bạn cùng tuổi già dặn hơn, nhưng nàng sợ chiêu Đồng Đồng không nói lý.

Cười nhìn Nhị Thiếu rời đi, Lăng Miếu xoay người nhìn Tử Đồng.

"Sao rồi, Đồng Đồng muốn đi chỗ nào?".

"Về lớp đi, quên lấy đồ rồi. Lấy xong kêu Nhị Thiếu về nhà".

Tử Đồng nhìn Lăng Miếu nói, Lăng Miếu gật đầu, cũng không hỏi gì nữa, hai người một trước một sau hướng lớp học đi.

Bởi vì là đầu năm học, trong trường học các loại câu lạc bộ bắt đầu bận việc, người không thiếu, nhất là phương diện thể dục, một đám nam sinh có vẻ cường tráng vội vàng theo hàng lang đi qua. Tử Đồng đi phía sau, nhìn chằm chằm Lăng Miếu kia uốn éo mông nhỏ, trong lòng có chút không thoải mái, ánh mắt đảo quanh suy nghĩ một hồi, cười xấu xa.

Đồng Đồng cố ý giảm tốc độ, làm cho hai nam sinh có chút béo vượt qua nàng đi ở phía sau Lăng Miếu, sau đó lại tăng tốc, nhắm mông Lăng Miếu hung hăng vỗ một cái!

"A -".

Lăng Miếu bị đau, nhanh chóng xoay người mở to hai mắt nhìn phía sau, hai nam sinh phía sau nàng thì kinh ngạc, liều mạng phất tay.

"Không phải tôi, không phải tôi!".

Tử Đồng kinh ngạc, vài bước xông lên trước đẩy hai nam sinh kia ra.

"Làm gì đó, các người đùa giỡn lưu manh à?!".

Hai nam sinh càng hoảng, đến mức vẻ mặt đỏ bừng, không ngừng phe phẩy tay, thật ra Lăng Miếu có chút kinh ngạc về thái độ của Tử Đồng, trong lòng ấm áp .

"Đùa giỡn lưu manh cũng không chọn người à!".

Một câu sau của Tử Đồng làm cho Lăng Miếu nguyên bản còn ấm áp nhanh chóng nghiêm túc lại, hai nam sinh kia cũng là vẻ mặt không biết làm sao, Lăng Miếu xấu hổ cắn môi mình đi lên lầu, Tử Đồng đứng ở chân cầu thang hướng lên trên nhìn nhìn, cười mị ánh mắt, quay đầu, nhìn hai nam sinh.

"Haiz, không có việc gì, nên làm thì làm thôi, học tỷ này áp lực học quá lớn, tinh thần có vấn đề, sinh ra ảo giác".

Hai nam sinh nhìn nhau, không nói chuyện, một trước một sau rời đi . Tử Đồng bước nhân nhỏ hát tiểu khúc vừa định đi lên lầu, một thanh âm trầm buồn gọi nàng lại.

"Đồng Đồng -".

Tử Đồng Nhanh chóng xoay người, trên mặt nhộn nhạo hiện ra một cái cười thật to.

"Nhị Thiếu, sao cậu lại tới đây, tập xong rồi?".

Nhị Thiếu phụng phịu hừ một tiếng, híp mắt nhìn chằm chằm Tử Đồng, sắc mặt cực kỳ không tốt. Tử Đồng vừa làm xong chuyện xấu bị nàng nhìn như vậy có chút chột dạ , đứng tại chỗ không biết nói gì.

"Cậu sao lại khi dễ Lăng Miếu?".

Trầm mặc một hồi, Nhị Thiếu rốt cục mở miệng, cách nói chuyện cũng rất không tốt, điều này làm cho Tử Đồng càng thêm khổ sở, nhìn khuôn mặt thanh tú của Nhị Thiếu lại càng khổ sở, gân cổ ồn ào.

"Cậu nói gì, tớ khi dễ ai?!".

"Tớ tận mắt thấy!".

Nhị Thiếu có chút giận, Tử Đồng bị nàng nói ánh mắt có chút đỏ lên, nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, từ kẽ rang vang ra.

"Được, Hồng Nhị Thiếu, cậu nhớ kỹ cho tớ!".

Tử Đồng quay đầu, xoay người, bước nhanh chạy trốn, Nhị Thiếu ôm bóng rổ đứng tại chỗ một bụng tức giận, nàng không biết Tử Đồng bị làm sao, cái mũi không phải cái mũi, ánh mắt không phải ánh mắt, tới thời mãn kinh sớm à?

Lăng Miếu vẫn đứng góc cầu thang không đi chậm rãi đi ra, nhìn Nhị Thiếu thở dài.

"Thiếu, Đồng Đồng là ghen tị.".

"……".

Nhị Thiếu nghe xong lời này, giật mình, có chút hối hận, muốn đuổi theo nàng, lại không bỏ thể diện xuống được, trong lòng còn có chút tức vì thái độ vừa rồi của nàng, hừ lạnh.

"Em dám cá nàng không thể không nhìn em!".

Một lúc sau, Tử Đồng cầm một cây bút lông màu đen đi bộ vào WC nam, sau khi dọa một vài nam sinh đi rồi, quệt miệng, ở góc tường dùng sức viết xuống vài chữ.

"Người tịch mịch sao? Người đói khát sao? Muốn một đêm kí©h thí©ɧ sao? Muốn da thịt ma sát sao? Xin thêm QQ: 878*****. Thêm bạn tốt ghi chú: Tiểu Nhị nhi, Hồng của tôi, tôi yêu người."