Chương 20: Tình cảm

Tử Đồng bị Nhị Thiếu lạnh lùng hỏi như thế thì tỉnh mộng, trước kia nàng cùng Nhị Thiếu nói chuyện, Nhị Thiếu hoặc là thản nhiên không thèm để ý, hoặc là tùy ý cùng nàng nói vài câu, chưa từng giống hiện tại. Nhìn con ngươi màu hổ phách kia, Tử Đồng có chút không được tự nhiên, quay đầu đi chỗ khác.

"Tớ không biết.".

"Chờ cậu biết rồi hãy hỏi lại tớ".

Nhị Thiếu lạnh lẽo lưu lại một câu, tay phải chống xuống, đứng lên, thản nhiên liếc Tử Đồng một cái, không nói chuyện, xoay người rời đi, bước chân có chút lảo đảo, một chút cũng không có bộ dáng bình tĩnh thường ngày. Đến khi Nhị Thiếu đi xa, Tử Đồng mới chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, có chút thất thần.

Tiểu Nặc theo Tử Đồng lại đây, nghe được hai người nói chuyện, hiện tại nhìn bộ dáng Tử Đồng, trong lòng có chút giật mình. Lặng lẽ đến bên Tử Đồng, lúc đè bả vai của nàng lại, phát hiện trên mặt Đồng Đồng có nước mắt, dung tay xoay người Đồng Đồng lại đối diện với mình.

"Đồng Đồng, chúng ta là bạn bè sao?".

Tiểu Nặc nhìn chằm chằm ánh mắt Tử Đồng, trước đây chưa từng có, ánh mắt Tử Đồng hơi hơi hồng, âm thanh khàn khàn.

"Tiểu Nặc, làm sao bây giờ, chúng ta không nên như vậy ……"

Tiểu Nặc nghe xong lời này cảm xúc trên mặt càng phức tạp .

"Nói như vậy, Đồng Đồng, cậu có biết tâm ý của Nhị Thiếu?".

Nghe xong lời này, Tử Đồng rốt cục ngẩng đầu nhìn Tiểu Nặc, gắt gao cắn môi dưới, hai mắt đỏ bừng.

"Như thế nào lại không biết? Như thế nào có thể không biết? Như thế nào có thể không biết? Nhị Thiếu vì tớ làm nhiều như vậy, tớ đều hiểu được, nhưng là, Tiểu Nặc, không thể a, chúng tớ không thể như vậy, không thể, nếu để cho cha mẹ biết……".

Nhìn quen thói hi hi ha ha không đứng đắn của Tử Đồng, đột nhiên nhìn đến bộ dạng bi thương này của nàng, tâm Tiểu Nặc tâm cũng buồn bã, nhìn bả vai nàng hơi run run, kéo tay Tử Đồng đi đến một bên, ngồi xuống.

"Đồng Đồng, cậu không cần gấp, chậm rãi nói……".

Tiểu Nặc kinh ngạc, thật sự rất kinh ngạc. Lấy tính cách Tử Đồng, phóng một cái rắm chỉ hận không thể cùng mọi người chia xẻ một chút cái mùi hương đó, chỉ duy nhất cảm tình với Nhị Thiếu, nàng có thể che dấu sâu như vậy, sâu đến nỗi không chỉ có nàng cùng Da Da không phát hiện, mà ngay cả Nhị Thiếu khôn khéo như vậy cũng không phát hiện.

Tử Đồng hơi hơi ngẩng đầu lên, mong gió lạnh thổi khô nước mắt trên mặt, bi thương ẩn ẩn trong mắt.

"Tiểu Nặc, cảm tình của tớ cùng Nhị Thiếu trong đó không có người có thể hiểu được. Cậu không hiểu, người như tớ, từ nhỏ đã bá đạo, không ai có thể chịu được tính tình của tớ, chỉ có mỗi Nhị Thiếu. Uhm, có thể nói, chỉ có Nhị Thiếu, tớ có thể không chút nào giữ lại với nàng"

Tiểu Nặc gật đầu, không nói gì, chỉ là lẳng lặng nghe.

"Tớ vẫn nghĩ đến, với Nhị Thiếu, bất quá là làm bạn thân, có thể xem như tri kỷ. Nhưng, Tiểu Nặc, tớ không thể nhìn Nhị Thiếu đối tốt với người khác, một chút cũng không thể, tớ không thể nhìn nàng cười với người khác, tớ -".

Nói đến người này, Tử Đồng hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Tiểu Nặc, ánh mắt chưa bao giờ thành thật như bây giờ.

"Tớ nghĩ tớ muốn toàn bộ của Nhị Thiếu, không biết khi nào thì như vậy, không biết……".

Thanh âm dần dần nghẹn ngào, Tử Đồng cúi đầu, tóc mái che lại khuôn mặt yếu ớt, Tiểu Nặc nhìn thấy mà đau lòng, vươn tay đem Tử Đồng ôm vào lòng.

"Đồng Đồng, vì cái gì không nói, cậu vì cái gì không nói?".

"Tớ làm sao có thể nói? Tiểu Nặc, nếu nói, ba mẹ tớ làm sao bây giờ? Mẹ tớ mẹ có bệnh tim cậu cũng biết, còn có, ba Hồng mẹ Hồng làm sao bây giờ, bọn họ vẫn đem tớ thành con gái ruột mà đối đãi.".

Tử Đồng hít sâu một hơi, thân thể quá căng thẳng, áp lực lâu lắm, thật là áp lực lâu lắm, nàng biết phần tình cảm của mình với Nhị Thiếu cứ bắt đầu như vậy.

"Tiểu Nặc, cậu có biết mỗi lần tớ hỏi Nhị Thiếu người nam sinh nào đẹp hay không đẹp thì tư vị trong long tớ khi đó là gì không? Nàng thờ ơ, tớ khổ sở, nàng tức giận vì ghen tị, tớ càng khổ hơn. Nhưng tớ không có biện pháp nói ra, tớ nghĩ cố gắng, cứ cố gắng, chỉ cần tớ không hề yêu nàng, chỉ cần tớ thử cùng nam sinh kết giao, là có thể xóa đi đoạn tình cảm không bình thường này, cùng Nhị Thiếu làm bạn thân chân chính, nhưng cậu có biết, việc đó có bao nhiêu gian khổ không?".

Nước mắt lạnh lẽo theo cổ Tiểu Nặc chậm rãi chảy xuống, Tiểu Nặc trong lòng đau xót, ôm Tử Đồng nắm tay lại thật chặt.

"Đồng Đồng, thực xin lỗi, chúng tớ vẫn hiểu lầm cậu".

Tử Đồng lắc đầu, dùng sức cầm lấy vạt áo Tiểu Nặc.

"Tớ không sợ hiểu lầm, Tiểu Nặc, tớ chỉ khổ sở, thật khổ sở. Tớ từng giây từng phút đều muốn cùng Nhị Thiếu chung một chỗ, dù biết điều đó không đúng, ý đồ nè tránh nàng, nhưng Tiểu Nặc, tớ căn bản ngủ không yên, ban đêm vụиɠ ŧяộʍ đứng lên, cầm giấy viết chữ, một lần rồi một lần viết tên Nhị Thiếu, giống như nhìn đến tên thì trong lòng có thể thoải mái một chút, ngày mai gặp lại nàng có thể vui vẻ cười, như vậy nên nàng cái gì cũng không biết"

Tiểu Nặc nhíu mi, nói nhỏ.

"Kỳ thật Nhị Thiếu nàng -".

"Tớ biết, tớ làm sao không biết nàng……".

Tử Đồng hít một hơi, thân mình hơi hơi lui về phía sau, rời khỏi cái ôm của Tiểu Nặc, khẽ động khóe miệng, miễn cưỡng cười.

"Tiểu Nặc, chúng tớ không có khả năng bên nhau, chỉ cần tớ buông tay như vậy, tình cảm của Nhị Thiếu đối với tớ một ngày nào đó sẽ phai nhạt, đến lúc đó nghĩ lại sẽ cảm thấy hiện tại có bao nhiêu ngây thơ. Haiz, kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, hôm nay tớ đột nhiên khổ sở, đem lời trong lòng trong nói ra, dễ chịu rất nhiều, cám ơn cậu".

"Nhưng -".

Tiểu Nặc nhìn Tử Đồng, muốn nói lại thôi, Tử Đồng hướng nàng cười cười, xoay người, cúi đầu đi ra ngoài, bóng dáng cô đơn tiêu điều. Tiểu Nặc ngồi tại chỗ nhìn bóng dáng Tử Đồng, thở dài, nửa ngày, mở miệng.

"Da Da, cậu làm gì chứ? Còn không ra?".

Da Da vẫn dán tường nghe lén hai người nói chuyện yên lặng đi ra, nhẹ nhàng đi đến bên người Tiểu Nặc, ngồi xuống.

"Cậu thấy thế nào?".

Tiểu Nặc nhìn Da Da, nàng có thể nhìn ra biểu tình của Da Da luôn nghịch cũng rất phức tạp.

Da Da ngẩng đầu lên, khuôn mặt non nớt đã có nét thiếu niên, mở miệng cũng trầm thấp.

"Tiểu Nặc, tớ đau lòng Đồng Đồng, rất đau lòng. Chúng tớ từ nhà trẻ đã chơi cùng nhau, tớ biết nàng so với Nhị Thiếu còn sớm hơn, nàng chưa từng làm cho mình chịu ủy khuất như vậy? Nàng chưa từng làm cho mình khó chịu? Nhưng cảm tình của các nàng -".

Da Da muốn nói lại thôi, hai nữ sinh yêu nhau, xa không nói thế tục ánh mắt, gần là cửa cha mẹ không qua được. Cha mẹ hai nhà đối với các nàng rất chờ mong, Da Da khá rõ ràng, ngay cả hắn là bạn từ nhỏ đến lớn này cũng không nghĩ tới hai người biến thành như vậy.

"Tính tình Nhị Thiếu, từ nhỏ đã thế, hỉ nộ ái ố không nói thành lời, chúng tớ sớm đã thành thói quen nàng có việc đặt ở trong lòng, nhưng Đồng Đồng……".

Tử Đồng hôm nay nói những lời này, đối với Da Da mà nói là quá mức khϊếp sợ, trong lòng hắn, Tử Đồng là loại người vô tâm không phế, chuyên môn khi dễ người, điển hình nhân vật nữ bá vương, mà nay……

Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn Da Da.

"Muốn nói cho Nhị Thiếu biết sao?".

"Không cần, cảm tình là chuyện hai người, Đồng Đồng làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân của nàng, hôm nay nàng nói những lời này cậu còn nhìn không ra sao? Nàng không giống như là mặt ngoài là người vô tâm không phế, tâm nàng rất sâu, sâu hơn chúng ta tưởng nhiều"

Tiểu Nặc gật đầu, thở dài một hơi.

"Không biết nói các nàng như thế nào, Da Da, về sau tớ nhất định phải tìm một người tớ không thích"

"Vì cái gì?".

Da Da ngẩng đầu nhìn Tiểu Nặc, đầu đứa nhỏ này bị cháy hỏng ư?

Tiểu Nặc nhìn hướng Tử Đồng rời đi, thản nhiên nói.

"Tình yêu làm cho người ta trở nên hèn mọn, lời này nói rất đúng. Tớ vốn ích kỷ, vẫn muốn được sống thoải mái".