Chương 17: Xin lỗi

Ba Tử nghe mẹ Tử nói xong cũng lặng lẽ ngắm Tử Đồng một cái, nhìn bộ dáng đáng thương của nàng khi cố gắng để mình không khóc ra tiếng, trong lòng cũng có chút buồn bực.

"Cũng đúng, bà xem năm trước Tử Niên cùng nàng cãi nhau, một tuần không để ý nàng, Đồng Đồng cũng vẫn vui vẻ, Nhị Thiếu mới vài ngày a , liền khóc thành như vậy.".

Mẹ Tử ở bên cạnh tặc lưỡi gật đầu phụ họa.

"Chỉlà, Đồng Đồng muốn làm sét đánh không đi, hiện tại ngược lại, biến thành làm trời mưa không có sét đánh .".

"Ý của bà là?".

Ba Tử ngẩng đầu nhìn mẹ Tử, mẹ Tử đón ánh mắt hắn gật gật đầu.

"Không chừng thật sự đem Nhị Thiếu đặt trong lòng trở thành bạn tốt , ông ăn nhanh nhanh, ăn cơm xong liền đưa con bé đến nhà Nhị Thiếu đi, con nít mà, dỗ một hồi thì tốt rồi.".

"Được.".

Ba Tử gật đầu, dùng sức và một miếng cơm, ngẩng đầu, quang minh chính đại nhìn Tử Đồng.

"Đồng Đồng a, nhanh ăn cơm, một hồi ba ba mang con đến nhà Nhị Thiếu ha?".

Tử Đồng ngẩng đầu, dùng ánh mắt hồng hồng nhìn chằm chằm ba Tử một hồi, cắn cắn môi, lại cúi đầu uống canh. Nàng thật khổ sở trong lòng, hơn nữa cực kỳ không thích Nhị Thiếu như vậy, chưa nói cho ba mẹ, nàng không biết vụиɠ ŧяộʍ gọi cho Nhị Thiếu bao nhiêu cuộc điện thoại, mà tất cả nàng đều không nghe. Từ lúc đi nhà trẻ, Nhị Thiếu đối với nàng vẫn là che chở có thêm, cho dù là tức giận cũng sẽ không lớn, mà hiện tại…… Không những tức giận, mà còn giận hơn nửa tuần, dùng sức cắn môi dưới, Đồng Đồng hít sâu một hơi, cố gắng không cho mình rơi nước mắt.

Cơm nước xong, ba Tử đem áo ngủ mà khi nghỉ hè sẽ không bao giờ rời khỏi người Tử Đồng cởi ra đổi thành váy nhỏ xinh đẹp, cột mái tóc dài mềm mại của con gái mình lên, ba Tử lại bắt đầu thở dài .

"Đồng Đồng, con nói con bướng bỉnh cũng có giới hạn, chuyện lần trước, ba hỏi rõ ràng Tử Niên, là con cắt tóc Nhị Thiếu có phải hay không?".

"Dạ.".

Tử Đồng nhỏ giọng trả lời, không nói lại lời nói dối. Nàng hiện tại khổ sở muốn chết, nếu ba ba giáo huấn mình Nhị Thiếu có thể để ý lời của nàng, vậy giáo huấn đi.

"Đồng Đồng, con nghĩ lại nếu đem con đổi thành Nhị Thiếu, tóc bị cắt tâm lý có thể bình tĩnh được sao?".

Ba Tử nói lời nói thấm thía, nghe thế, Đồng Đồng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen còn thật sự nhìn chằm chằm ba Tử.

"Ba ba, nếu người cắt tóc con là Nhị Thiếu, con sẽ không khổ sở"

Ba Tử kinh ngạc nhìn Tử Đồng, nhìn mắt con bé còn thật sự chứa đầy nước mắt, tâm có chút đau, đem nàng ôm vào trong ngực, an ủi.

"Được rồi, ba ba không nói con, chờ một lát đến nhà Nhị Thiếu, cùng nàng nói lời xin lỗi ha?".

"Dạ…….".

*****************************.

Đến nhà Nhị Thiếu, ba Tử cũng không nhiều lời, phất tay lái xe đi làm. Thời gian làm việc, ba Hồng, mẹ Hồng cũng không ở nhà mà đi làm , là Nhị Thiếu mở cửa, nhưng người ta mở xong đứng phía sau cửa liếc mắt nhìn Tử Đồng một cái, không nói chuyện, vào nhà tiếp tục đọc sách. Đồng Đồng đứng tại chỗ khổ sở một hồi, cắn cắn môi, vẫn là đi vào.

Phòng Nhị Thiếu không có mùi son phấn giống như phòng của Đồng Đồng, toàn bộ phòng đều là màu xanh nhạt nàng yêu thích, rèm cửa, đệm chăn, giá sách cũng không ngoại lệ, nhìn nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái. Mà Nhị Thiếu đang ngồi ghế xoay màu xanh, cầm sách cúi đầu xem, biết Tử Đồng lại đây, nhíu nhíu mày, không nói chuyện.

Tử Đồng đứng ở cửa một hồi, thấy Nhị Thiếu không để ý nàng, đôi mắt lại đỏ, chậm rãi vào phòng, ngơ ngác đứng bên người Nhị Thiếu,vừa đứng như vậy, chính là đứng đến khi Nhị Thiếu đọc được bảy tám phần của quyển sách.

"Nhị Thiếu, cậu thật sự không để ý tới tớ ……".

Tử Đồng khϊếp sợ lôi kéo góc áo Nhị Thiếu, thanh âm có chút nghẹn ngào. Nàng từ nhỏ đến lớn cũng chưa cúi đầu cầu xin một người nào, nhưng nàng thật sự chịu không nổi Nhị Thiếu như vậy.

Buông sách, Nhị Thiếu quay đầu nhìn Tử Đồng, mặt không chút thay đổi. Kỳ thật ban đầu lúc mở cửa cho Đồng Đồng và ba Tử, nhìn ánh mắt hồng hồng của Đồng Đồng cùng vẻ mặt cầu xin đã sớm đau lòng, nhưng lần này nàng tuyệt đối không thể thỏa hiệp. Đối với nàng, Đồng Đồng có thể không kiêng nể gì, nhưng nếu Tử Đồng đối với người khác cũng như vậy thì làm sao bây giờ? Các nàng sắp lên cấp 2, người nào không phải là bảo bối trong nhà? Ai có thể để cho Tử Đồng bắt nạt như vậy, việc không thành còn giống như tiểu học một lần rồi một lần gặp phụ huynh nói chuyện sao?

Tử Đồng ngẩng đầu, nhìn bộ dạng Nhị Thiếu đờ đẫn, trong lòng lại bắt đầu khổ sở, cúi đầu, không thèm nhắc lại, yên lặng rơi lệ, chỉ là tay nắm quần áo Nhị Thiếu như cũ không buông ra.

Thở dài, Nhị Thiếu xoay ghế, ngẩng đầu nhìn Tử Đồng.

"Tốt lắm, Đồng Đồng, đừng khóc"

Không nói lời nào dễ nghe, Nhị Thiếu vừa nói xong Tử Đồng khóc càng dữ, cái này cũng không buồn bằng, khóc lên tiếng.

"Nhị Thiếu, cậu vài ngày không để ý tớ ? Cậu sổ sổ, mình sổ sổ….. Cậu sao nhẫn tâm như vậy, tớ cắt tóc của cậu, cậu sẽ không để ý tớ? Cậu cắt của tớ đi! Cắt của tớ đi!".

Nhị Thiếu nghe xong vẻ mặt hắc tuyến, biết là Đồng Đồng chuẩn bị tức giận,đứng lên, ôm lấy nàng.

"Được rồi, ai nói muốn cắt tóc của cậu? Đừng khóc, ha?"

"Cậu không để ý tới tớ……".

Tử Đồng tựa vào trong lòng Nhị Thiếu nức nở, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng khó như vậy, Nhị Thiếu chết tiệt này.

Nhị Thiếu xem bộ dáng nàng nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng gợi lên ý cười.

"Đừng khóc, Đồng Đồng, về sau không được tùy hứng như vậy, nha?"

"Uhm……".

Tử Đồng thút tha thút thít trả lời, khó được khi ngoan vô cùng.

Khóc nửa ngày, nước mắt muốn ngừng, Nhị Thiếu kéo Tử Đồng đến ngồi bên giường, cầm khăn mặt tinh tế lau mặt cho nàng. Làn da Tử Đồng rất mỏng, nếu lau mạnh sẽ sẽ phá da, hiện tại nàng xoa xoa đã đỏ một mảnh, Nhị Thiếu một bên lau một bên đau lòng, nhưng nàng thật sự không nghĩ tới Tử Đồng sẽ có phản ứng lớn như vậy. Nhớ rõ có lần nàng đem Da Da dọa sợ, một tuần hai người không nói chuyện, Đồng Đồng một chút phản ứng đều không có, nghĩ vậy, Nhị Thiếu trong lòng ấm áp, buông khăn mặt trong tay, nắm tay Tử Đồng, nhìn nàng.

"Đồng Đồng, mẹ tớ ngày hôm qua cho mua cho tớ rất nhiều đồ ăn ngon, cậu có muốn ăn hay không?".

"Không cần.".

Tử Đồng không muốn ăn, thân mình khóc có chút run run, nắm tay Nhị Thiếu không buông.

"Thiếu, tớ mệt, cậu theo giúp tớ ngủ được không?".

"Được"

Nhị Thiếu không hề nghĩ ngợi trực tiếp đáp ứng, đem giường của mình sắp xếp, xoay người đi một bộ chăn đệm mới. Tử Đồng vẫn đứng một bên nhìn Nhị Thiếu, thật ngoan.

"Đến đây đi.".

Đem chăn chuẩn bị tốt, Nhị Thiếu xoay người cười nhìn Tử Đồng, Đồng Đồng gật gật đầu, cởi giày, đi lên, Nhị Thiếu vẫn là bộ dáng trước kia, đem áo khoác cởi ra, với Đồng Đồng cùng nhau ngủ, lúc này đây, hai người tư thế ngủ tựa hồ có chút biến hóa.

Tử Đồng nắm cổ áo Nhị Thiếu, sống chết muốn nàng ôm mình ngủ, Nhị Thiếu bất đắc dĩ, nâng tay ôm lấy Tử Đồng, học bộ dáng mẹ Hồng, tay vỗ nhẹ thân thể của nàng.

"Ngoan, ngủ đi"

Tử Đồng nhìn Nhị Thiếu gật gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Nhị Thiếu nhìn Tử Đồng ngủ trầm tĩnh mà đáng yêu, trong lòng ấm áp thoải mái, đầu óc buông lỏng, mí mắt cũng dần dần có chút nặng, ngay lúc nàng muốn ngủ, trên trán chợt lạnh, thanh âm Tử Đồng nhẹ nhàng truyền vào trong tai.

"Thiếu, về sau không được không để ý tới Đồng Đồng"

"Ân"

Nhị Thiếu thì thào đáp ứng, ôm chặt cánh tay Tử Đồng, ngửi mùi hương an tĩnh trên người nàng, ngủ, chỉ là nơi nào đó trong lòng tựa hồ có chút không giống bình thường.

******************************

Hai người vừa ngủ là ngủ đến trời đen kịt, ba Hồng mẹ Hồng về cũng không biết.

Mẹ Hồng mở cửa ra, nhìn hai đứa Nhị Thiếu và Tử Đồng ôm nhau ngủ như hai con tôm, nhẹ nhàng cười, quay đầu nhìn ba Hồng.

"Aiz, ông nói tôi trước đây sao không có một đứa bạn tốt như vậy, ông xem thật tốt, cảm tình thật sâu"

Ba Hồng cũng mỉm cười ở bên xem, hắn đã sớm đem Tử Đồng xem như một đứa con gái khác của mình, tuy rằng đứa con gái này tính tình có chút lớn, đôi khi đùa giỡn như con nít, nhưng khi muốn ăn cái gì thì sẽ chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng thật sự làm cho người ta thích.

Làm xong cơm chiều, mẹ Hồng đem hai người đánh thức, Nhị Thiếu xoa ánh mắt có chút mờ mịt đi ra, thật ra Đồng Đồng vừa thấy ăn lập tức thức dậy, vui vẻ vô cùng.

Mẹ Hồng cười nhìn nàng, nhanh tay bỏ thêm một viên thuốc bổ cho Tử Đồng.

"Đồng Đồng, ăn nhiều một chút, mấy ngày nay cùng Nhị Thiếu cãi nhau, nghe mẹ con nói con không nguyện ý ăn cơm"

Tử Đồng có chút ngượng ngùng cười cười, quay đầu nhìn Nhị Thiếu, lại cúi đầu ăn cơm. Nhị Thiếu cúi đầu nhìn bát mình, nhíu mày.

"Mẹ, sữa của con đâu?".

"Buổi tối còn uống? Không sợ đi tiểu đêm sao?".

"Không có việc gì.".

Hồng mụ thở dài, xoay người đi lấy sữa cho Nhị Thiếu, nàng không biết đứa nhỏ này vì muốn cao hơn hay như thế nào, sữa không rời miệng, lại kiêng ăn, không thích ăn nhiều mỡ, không thích ăn thịt. Đang nhìn viên thuốc Tử Đồng ăn vui vẻ, mẹ Hồng cân nhắc, hai đứa nhỏ này thật tương xứng, nếu là một nam một nữ thì thật là một đôi.

Đang ăn cơm, mẹ Hồng thường thường hỏi Tử Đồng mấy câu, đừng nhìn Đồng Đồng tuổi nhỏ, nhưng rát nhanh mồm nhanh miệng, Nhị Thiếu một bên cười ha ha nhìn hai người, ba Hồng ăn mấy miếng liền vào phòng khách xem tin tức. Không lâu sau, mẹ Hồng cũng ăn cơm, cũng không đem Tử Đồng thành người ngoài, cầm túi xách lắc mông đi ra ngoài chơi mạt trượt, lúc gần đi dặn dò ba Hồng chăm sóc cho hai đứa, gọi cho Tử gia một cú điện thoại, để Đồng Đồng ở lại qua đêm .

Tử Đồng cùng Nhị Thiếu vừa nghe tin tức này thật vui vẻ, Nhị Thiếu xoay người, đi đến tủ lạnh đem nước chanh mình mới mua mấy ngày hôm trước lấy ra, rót cho Đồng Đồng một ly, nhìn nàng uống, cười ha ha mở miệng .

"Đồng Đồng.".

"Ân".