Dương Vũ Tần là học trưởng của khối 11, anh lạnh lùng, đẹp trai, học giỏi... lại còn hay ghen a!
Thanh mai trúc mã của anh tên là Lý Hân Hân, nhà cách vách, lâu lâu anh lại trèo ban công sang phòng cô rất tiện.
Sau một vài sự cố và cái bình dấm cuối cùng cũng vỡ, Dương Vũ Tần và Lý Hân Hân nâng cấp tình bạn sang tình yêu.
Đoạn cắt nhỏ:
Ngồi tâm sự với mẹ anh. "Bác gái đại nhân, anh Tần nhà bác thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Anh ấy giỏi như thế nhưng lại không giúp cháu làm bài tập. Làm cháu bị thầy phạt biết bao nhiêu lần! Còn nữa..." Hân Hân mếu máo kể lễ với mẹ anh. "Có rất nhiều anh chị thích anh ấy. Lần nào mấy người ấy tặng quà, anh ấy ấy đều thẳng tay ném vào thùng rác. Bác nói xem, thật sự lãng phí..." "Cái gì gọi là thẳng thắng, gọi là công tư phân minh cơ chứ? Anh ta rõ ràng là lấy việc công báo thù việc riêng. Tối hôm trước cháu sang phòng anh ấy..." "Cháu chỉ thấy anh ấy vừa tắm xong, chỉ quấn một cái khăn tắm. Rõ ràng đẹp thế mà sáng hôm sau, anh ấy liền bắt cháu quét hết sân thượng một mình. Bác thấy tức không chứ? Anh ta có phải là con người không vậy?" Cầm cốc nước lên uống, cô tức tối nói hết ra nỗi lòng của mình. Mẹ anh ngoài mặt thì an ủi Hân Hân, nhưng trong lòng lại không ngừng trách con trai mình. Cớ sao mà trong mắt con dâu tương lai của bà, anh lại có thể làm cho cô căm hận đến vậy chứ? Còn nữa... Trước sau gì cũng là vợ chồng, người ta thấy mình trần như nhộng cũng có sao đâu? Cần gì người ta mới nhìn một chút lại nhốn nhào lên? Mẹ anh không ngừng khóc trong lòng, nhưng nhanh chóng động viên mình. Biết đâu như thế lại dễ ề cùng một nhà hơn thì sao? Nam chiếm hữu cao x Nữ thích đọc truyện ngôn tình