Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Mai Trúc Mã

Chương 57: Công Nhận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạc Thư Minh nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh:

"Không giới thiệu với ta một chút sao?"

Lạc Ngạn Tinh ho khan hai tiếng, nói với Địch Tiểu Địch trước:

"Ông nội mình"

Địch Tiểu Địch không nghĩ tới lão nhân gia cầm quải trượng này lại là ông nội Lạc Ngạn Tinh, cô.. Đây là gặp phụ huynh trước?

Địch Tiểu Địch cố gắng hết sức làm ra vẻ hào phóng tự nhiên, cười nói:

"Chào ông nội Lạc."

Hình Kỳ Kỳ rất sáng suốt, gọi theo một tiếng "Ông nội Lạc", sau đó quay người bỏ chạy.

Lạc Thư Minh vừa nhìn thấy ánh mắt của Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch, lập tức hiểu ra ông nói với Địch Tiểu Địch:

"Cháu là Địch Tiểu Địch phải không?"

Địch Tiểu Địch gật đầu:

"Vâng, cháu tên Địch Tiểu Địch."

Bản thân Địch Tiểu Địch chính là loại nữ sinh rất được trưởng bối quý mến và yêu thích, lễ phép, ôn nhu lại tao nhã, hào phóng.

Hơn nữa Lạc Thư Minh hiện giờ đã quyết định làm một trưởng bối sáng suốt, ủng hộ tình cảm cá nhân mà Lạc Ngạn Tinh lựa chọn, cho nên thấy Địch Tiểu Địch càng nhìn càng thích.

Lạc Thư Minh lại hỏi:

"Họ Địch* là Địch của Địch Nhân Kiệt đúng không, vậy Địch là Địch gì?"

(Di*)

Địch Tiểu Địch nói:

"Từ sau 'Địch' có thêm tiền tố cỏ so với từ 'Địch' trước, có nghĩa là những bông hoa mùa thu xào xạc với lá phong và hoa, mọc bên dòng nước và trông hơi giống lau sậy.

Khi hoa mới nở vào mùa thu, hầu hết hoa có màu tím, khi sắp tàn chuyển sang màu trắng, hoa thường mọc thành từng chùm lớn, đặc biệt đẹp khi có gió thổi, giống như những đợt sóng hoa."

Lạc Thư Minh nghe Địch Tiểu Địch nói như vậy có chút hứng thú, mỉm cười nói với Địch Tiểu Địch:

" "

Nói xong, khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc của La Thư Minh lộ ra vài phần khát khao:

" Đến lúc đó ta nhất định sẽ đi xem cảnh Địch Hoa này, ta nhớ tới Chu Trường Văn thời Bắc Tống có viết một bài thơ về Địch Hoa.. "

Nói xong, Lạc Thư Minh liền đọc một câu thơ:

" Nhất chi trì tặng triều thiên nhân, nguyện so Bồng Lai điện tiền tuyết. "

Lạc Ngạn Tinh bên cạnh nghe, nhịn không được nói:" Ông nội, trình độ văn học của người cao hơn cháu rất nhiều, cháu chưa từng nghe qua Chu Trường Văn này.. "

Lạc Thư Minh nói:

" Vì vậy, cháu phải học hành cho tốt, tinh hoa văn hóa quá khứ của chúng ta không thể bị mất đi, nhưng tất nhiên sự phát triển của khoa học công nghệ hiện đại cũng phải theo kịp! "

Lạc Thư Minh nhìn Địch Tiểu Địch cười nói:

" Ngạn Tinh ở nhà đã nói với ta về cháu, nói lần trước nó thi tháng sở dĩ có thể thi tốt như vậy, may mà có cháu giúp nó, ta phải cám ơn cháu! "

Địch Tiểu Địch vội nói:

" Không, không cần cảm ơn, ông quá khách khí rồi, Lạc Ngạn Tinh thi không tệ đó là do cậu ấy nguyện ý học tập, nguyện ý cố gắng. "

Lạc Thư Minh nói:

" Đó cũng là do cháu làm cho nó nguyện ý học, ta còn không biết sao, trước kia ở trong mắt nó đánh nhau với chơi đùa so với học còn quan trọng hớn "

Lạc Ngạn Tinh thấy bầu không khí tốt, nhịn không được cười chen vào nói:

" Ông nội, cũng không có người nào hạ thấp cháu của mình như người, cháu nhiều năm qua đã bỏ không ít công sức ra học tập, bằng không người hiện tại nhắc tới làm sao có thể cười nổi chứ, thế nào cũng phải dùng gậy kia đánh chết cháu rồi. "

Lời nói của Lạc Ngạn Tinh khiến cả Lạc Thư Minh và Địch Tiểu Địch đều bật cười.

Kết quả Lạc Ngạn Tinh nói xong, lại ném ra một quả bom:

" Bây giờ cháu phải chăm chỉ học tập, tốt nhất là nên học cùng trường đại học với Địch Tiểu Địch, trường đại học mà cô ấy theo học nhất định tốt."
« Chương TrướcChương Tiếp »