Ngày hôm sau, Địch Tiểu Địch rời khỏi trường học, Lạc Ngạn Tinh đưa cô đến nhà ga, nhìn cô vào phòng soát vé.
Vốn Lạc Ngạn Tinh muốn đi cùng Địch Tiểu Địch, nhưng bị Địch Tiểu Địch cự tuyệt -
Cho dù cô và Lạc Ngạn Tinh cùng nhau lớn lên là thanh mai trúc mã, nhưng cũng không thể mang bạn nam về nhà tham gia tang lễ của người thân.
Hơn nữa, tuần sau Lạc Ngạn Tinh sẽ tham gia thi đấu bóng rổ, để cậu và cô cùng nhau về quê, vậy phải cùng đồng đội huấn luyện như thế nào?
Chuyện xảy ra trong phòng tự học tối qua sau khi cúp điện, hai người đều rất ăn ý không đề cập tới.
Lạc Ngạn Tinh định đợi Địch Tiểu Địch trở về mời cô đi xem trận bóng rổ của cậu, đến lúc đó sẽ hỏi cô.
Địch Tiểu Địch đi lần này, thẳng đến buổi tối trước trận đấu bóng rổ đầu tiên của Lạc Ngạn Tinh mới trở về, trong mấy ngày nay, hai người vẫn thường xuyên liên lạc.
Lạc Ngạn Tinh đi đến nhà ga, sau khi gặp được Địch Tiểu Địch thì dẫn cô đi ăn tối. Lúc ăn cơm Lạc Ngạn Tinh vẫn luôn chú ý đến thần sắc của Địch Tiểu Địch. Thấy tâm trạng Địch Tiểu Địch cũng không sa sút, biết cô đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình, lúc này mới yên lòng.
Ăn cơm xong, hai người sóng vai đi, coi như tản bộ, một đường trở về trường học.
Lạc Ngạn Tinh tiễn Địch Tiểu Địch đến dưới lầu ký túc xá, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, cười nói:
"Chuyện quá khứ đều đã qua, hoài niệm đồng thời cũng phải hướng về phía trước, mọi chuyện đều sẽ ngày càng tốt hơn."
Địch Tiểu Địch gật đầu:
"Mình biết, không cần khuyên giải mình nữa, mấy ngày nay cậu mỗi ngày gửi cho mình một bài văn nhỏ an ủi, mình mỗi một bài đều nghiêm túc xem."
Lạc Ngạn Tinh đáp:
"Bài văn an ủi tất cả đều là do mình từng từ từng chữ viết, viết so với bản kiểm điểm nghiêm túc hơn nhiều."
Nói đến bản kiểm điểm, Lạc Ngạn Tinh viết rất ngắn gọn, chỉ có một câu --
Em đã ý thức được hành vi sai trái của mình, về sau tuyệt đối không tái phạm.
Khiến cho lão Từ và hội đồng quản trị trường tức giận đến mức ngã ngửa.
"Ngày mai là trận đấu bóng rổ đầu tiên ở trường, đội của mình sẽ thi đấu với đội lớp AB, cậu phải đến xem nhé."
Địch Tiểu Địch hỏi:
"Có thể thắng không?"
Lạc Ngạn Tinh mỉm cười, nụ cười của cậu ấy thực sự rất đẹp, đứng dưới ánh đèn đường, toàn thân cậu ấy như tỏa sáng.
"Đương nhiên có thể thắng! Về ký túc xá ngủ đi, ngày mai gặp lại, ngủ ngon."
"Ngủ ngon"
Một giờ trưa ngày hôm sau, trận đấu bóng rổ đầu tiên trong trường bắt đầu, trường học vì trận đấu này còn đặc biệt cho nghỉ hai tiết buổi chiều.
Buổi trưa, nắng khá gắt thời tiết rất đẹp, trời xanh không mây.
Các thiếu niên trong sân bóng rổ đều mặc đồng phục bóng rổ đã được chuẩn bị từ trước, ngoài sân bóng rổ có rất nhiều cô gái đang cầm trên tay nước khoáng đã mua.
Địch Tiểu Địch liếc mắt một cái đã tìm được Lạc Ngạn Tinh trên sân bóng rổ, ngoại hình của cậu thật sự ưu tú, ở trong đội ngũ đặc biệt bắt mắt.
Lạc Ngạn Tinh mặc đồng phục của đội là áo ngắn tay và quần short sọc đỏ trên nền trắng, nhưng dáng người cân đối và khí chất thật sự nổi bật, trên trán dưới mái tóc cậu đeo một chiếc băng đô màu đen, tràn ngập khí chất thiếu niên, ánh mặt trời chiếu vào trên người khiến cả người cậu quá mức chói mắt.
Địch Tiểu Địch nhất thời có chút ngây người, Hình Kỳ Kỳ đi tới bên cạnh cô, ở trước mắt cô khua hai tay, cô mới định thần lại.
Hình Kỳ Kỳ liếc nhìn nước khoáng trên tay Địch Tiểu Địch, cười nói:
"Tặng cho Lạc Ngạn Tinh? Cậu ấy không nhận nước của con gái.. nhưng cậu là ngoại lệ."
Nói Tào Tháo Tào Tháo đến, Lạc Ngạn Tinh đi tới như không thấy xung quanh nhận lấy nước uống một ngụm, Hình Kỳ Kỳ "xì" một tiếng rồi rời đi.
Lạc Ngạn Tinh hỏi Địch Tiểu Địch.
"Sao đột nhiên lại muốn đưa nước cho mình vậy?"
Địch Tiểu Địch đáp:
"Nếu mình nói mua một tặng một ở siêu thị, thuận tay mang đến cho cậu, cậu có tin không?"
Lạc Ngạn Tinh bị chọc cười:
"Có quỷ mới tin!"