èn trong phòng khách đang bật, Lạc Thư Minh đeo kính, cúi đầu nhìn sách trên tay.
Lạc Ngạn Tinh tới gần nhìn, mới phát hiện ông đang đọc <
>.
Lạc Thư Minh khép sách lại đặt sang một bên, đưa tay đẩy kính, nói với Lạc Ngạn Tinh:
"Về rồi? Cô bé đó không về cùng sao?"
Lạc Ngạn Tinh đi đến bên cạnh Lạc Thư Minh, hơi nhíu mày nói:
"Ông nội, người định gọi cô ấy đến nhà chúng ta sao không nói trước với cháu một tiếng?"
Lạc Thư Minh một thân khí thế cực kỳ áp bách, nghe vậy ông cũng không quay đầu nhìn Lạc Ngạn Tinh, chỉ nhìn chằm chằm bìa quyển sách< | >nói:
"Đó chỉ là ý tưởng chợt nảy ra, sáng nay hiệu trưởng của cháu đã gọi cho ta, ban giám hiệu nhà trường cũng đã gửi cho ta video camera ghi lại trận bóng rổ của cháu, không phải ta nói.."
Lạc Thư Minh dừng một chút, ánh mắt nghiêm túc sắc bén nhìn Lạc Ngạn Tinh, không khí như đóng băng trong nháy mắt.
Nhưng một giây sau, Lạc Thư Minh lại khẽ nhếch khóe môi, cười nói:
"Kỹ thuật bóng rổ của cháu so với trước kia hình như tiến bộ không ít."
Lạc Ngạn Tinh bối rối trước sự thay đổi đột ngột của Lạc Thư Minh và không biết phải nói gì, vốn tưởng rằng Lạc Thư Minh chắc chắn sẽ khuyên răn cậu, nhưng bây giờ thái độ của ông ấy khiến cậu cảm thấy khó thích ứng.
Lạc Thư Minh đưa tay vỗ mu bàn tay Lạc Ngạn Tinh, cười nói:
"Cháu lo lắng cái gì? Cháu không cần khẩn trương, ta lại không nói gì, là ta lúc trước đối với cháu quá hung dữ quá tàn nhẫn sao?"
Lạc Thư Minh ho nhẹ hai tiếng, thở dài:
"Bây giờ ta đã lớn tuổi rồi, không còn phải bận tâm nhiều như trước nữa, cũng không muốn bận tâm nhiều chuyện, chỉ cần cháu đừng đi quá giới hạn của ta, nhìn vào bia mộ của cha cháu, ta sẽ không làm gì cháu?"
Lạc Ngạn Tinh hỏi Lạc Thư Minh:
"Giới hạn của ông là gì?"
Lạc Thư Minh đáp:
"Cháu chỉ cần sống tốt, sống như một con người, trong mọi việc đều biết nên làm gì, không nên làm gì, sau này đừng để Lạc gia bị chính tay cháu hủy hoại, chỉ vậy thôi."
Lạc Ngạn Tinh chăm chú nghe xong, nghiêm túc suy nghĩ đến ý tứ của Lạc Thư Minh.
Lạc Thư Minh đứng lên, tiếp tục nói với Lạc Ngạn Tinh:
"Ta và cháu lúc trước tuy rằng huyết thống thân cận, nhưng ta cũng biết cháu đối với ta không có tình cảm gì, ta đem cha cháu nuôi lớn, cha cháu đối với ta cũng không có tình cảm gì.
Ta cũng vậy, cháu mới về Lạc gia vài năm, thời gian chúng ta ở chung cũng không nhiều, ta và cháu không làm được hai ông cháu tình thâm như người bình thường, cứ duy trì như bây giờ rất tốt."
Lạc Ngạn Tinh nhìn về phía bóng lưng Lạc Thư Minh đi lên lầu, Lạc Thư Minh đã già, tóc so với mấy năm trước lần đầu gặp mặt bạc đi không ít, lưng cũng cong đi rất nhiều, năm ngoái còn ngã một cái, hiện giờ đi đường đều phải chống gậy.
Lạc Ngạn Tinh nhịn không được lên tiếng gọi Lạc Thư Minh:
"Ông nội.."
Lạc Thư Minh dừng bước, quay đầu nhìn cậu.
Lạc Ngạn Tinh đáp:
"Cháu và cha không giống nhau, ông ấy lạnh nhạt với ông, ngay từ đầu cháu cũng không thích ông, nhưng hiện tại trong lòng cháu, ông chính là ông nội của cháu, cháu hy vọng ông khỏe mạnh, khi có nắng thì chúng ta có thể cùng đi dạo ở hoa viên."
Lạc Thư chậm rãi nở nụ cười:
"Khi nào thì cháu đem tiểu cô nương kia về cho ta xem một chút a? Cháu lớn như vậy, có người trong lòng, cũng không cho ta gặp?"
Lạc Ngạn Tinh ngẩn ra, Lạc Thư Minh lại đột nhiên nói như vậy, có chút ngượng ngùng:
"Vẫn còn sớm, cháu và cô ấy.. chúng cháu còn nhỏ mà."
Lạc Thư Minh cười hai tiếng, sau đó nói:
"Ta hiểu rồi, đợi tốt nghiệp, phải không?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương |