Chương 50: Tai Nạn

Lạc Ngạn Tinh còn chưa nói xong, đèn trong phòng tự học đã sáng lên.

Có điện rồi, trong phòng tự học phát ra một trận hoan hô.

Lạc Ngạn Tinh nhìn Địch Tiểu Địch dưới ánh đèn, chạm phải ánh mắt cô, những lời cậu muốn hỏi sau đó nghẹn lại trong cổ họng, nhất thời không nói ra được.

Điện thoại di động Địch Tiểu Địch để trong ngăn kéo sáng lên, tên người gọi là "Mẹ".

Ban ngày cô không dùng điện thoại di động, nhưng buổi tối sẽ mang theo, có đôi khi người thân và bạn bè sẽ gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho cô, dù sao hiện giờ cô một mình ở Tuyền Ứng, người thân và bạn bè trước kia luôn lo lắng cho cô.

Địch Tiểu Địch liếc nhìn Lạc Ngạn Tinh, rồi nói:

"Mình đi nghe điện thoại"

Lạc Ngạn Tinh không tiện giữ cô lại, gật gật đầu, nhìn cô chạy ra khỏi phòng học.

Lạc Ngạn Tinh ngồi một mình ở vị trí, đưa tay sờ môi, đợi một lúc mới thực sự bình tĩnh lại.

Lạc Ngạn Tinh hít nhẹ một hơi, ngón tay theo thói quen vạch trên bàn, đây là động tác nhỏ khi cậu nghiêm túc suy nghĩ.

Lạc Ngạn Tinh suy nghĩ hơn năm phút, quyết định chờ Địch Tiểu Địch trở về liền hỏi cô chuyện vừa rồi.

Nhưng mà làm cho Lạc Ngạn Tinh thật không ngờ chính là, Địch Tiểu Địch đi ra ngoài nhận điện thoại hơn ba mươi phút vẫn chưa trở về.

Lạc Ngạn Tinh nhíu mày, rốt cuộc nhịn không được rời khỏi vị trí, đi ra ngoài phòng học.

Trên hành lang không có bóng dáng Địch Tiểu Địch, Lạc Ngạn Tinh suy nghĩ một chút, đi đến đầu cầu thang ở giữa, quả nhiên thấy được Địch Tiểu Địch đứng ở trên cầu thang.

Di động của Địch Tiểu Địch vẫn còn mở, nhưng cô không đặt bên tai, cuộc gọi có ra đã kết thúc rồi.

Lạc Ngạn Tinh đi tới trước mặt Địch Tiểu Địch, cúi đầu nhìn cô:

"Làm sao rồi?"

Theo tiếng bước chân của Lạc Ngạn Tinh, đèn cảm biến âm thanh ở đầu cầu thang sáng lên, Địch Tiểu Địch ngẩng đầu, hai hàng lệ trên mặt giống như hai cái gai đâm vào trong tim Lạc Ngạn Tinh.

Lạc Ngạn Tinh giật mình, theo bản năng muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng tay vừa nâng được một nửa, lại kịp phản ứng, lấy một túi khăn giấy trong túi ra, rút một tờ giấy cho cô.

Địch Tiểu Địch nhận lấy giấy, lau mặt, vừa mở miệng trong thanh âm còn mang theo vài phần trống rỗng, thế cho nên Lạc Ngạn Tinh còn chưa kịp nghe thấy đã xảy ra chuyện gì, thì trái tim đã hóa thành một vũng nước rồi.

"Bà mình mất rồi.."

Thanh âm của Địch Tiểu Địch rất nhẹ, biểu tình rất bất lực, Lạc Ngạn Tinh biết tại sao cô lại như vậy.

――

Địch Tiểu Địch là do bà ngoại cô nuôi lớn, khi còn bé ba mẹ cô làm công ở nơi khác, cô liền ở cùng bà ngoại, chờ mãi đến khi cô 9 tuổi, ba mẹ cô mới từ nơi khác trở về.

Tính tình bà ngoại Địch Tiểu Địch cũng không tính là tốt lắm, khi còn bé Lạc Ngạn Tinh đi tìm Địch Tiểu Địch luôn cảm thấy bà ngoại Địch Tiểu Địch không thích cậu, nhưng sau đó mới biết được bà ngoại Địch Tiểu Địch chỉ là miệng lưỡi chua ngoa, biết mắng chửi người nhưng không biết dỗ người.

Lạc Ngạn Tinh hỏi Địch Tiểu Địch:

"Mình nhớ bà ngoại cậu sức khỏe rất tốt, sao lại đột nhiên qua đời chứ?"

Địch Tiểu Địch có chút nức nở, chóp mũi hơi đỏ lên vì đã khóc, cô nói:

"Mẹ mình nói.. bà ngoại mình đi trên con đường nhỏ bên kia nhà, bên cạnh con đường nhỏ có một hồ nước, có người say rượu lái xe thiếu chút nữa đυ.ng phải bà, bà vì tránh chiếc xe kia không cẩn thận ngã xuống hồ nước. Khoảng thời gian trước trời đổ mưa, nước hồ rất sâu.. Bà ngoại mình ngã xuống liền không dậy nổi.

Bây giờ người lái xe say rượu không chịu thừa nhận trách nhiệm mà còn mắng bố mẹ mình trong bệnh viện rằng việc bà mình tự trượt chân ngã không phải là việc của ông ấy.."

Địch Tiểu Địch nói tới đây, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.