Thiếu niên nhìn qua so với cô còn nhỏ hơn một chút bộ dáng ước chừng mười lăm tuổi lớn lên rất đẹp khí chất ôn nhu mang theo chút cảm giác thư sinh đang nhặt túi văn kiện rơi xuống đất.
Quý Đông Nhiên khom lưng nhặt túi giấy rơi xuống bên chân đưa qua, nam sinh kia nói một câu cảm ơn, giọng nói cũng tao nhã sạch sẽ không biết là trước kỳ vỡ giọng hay đã qua kỳ vỡ giọng.
Quý Đông Nhiên hy vọng là cái thứ hai giọng nói rất hợp ý của cô như vậy không cần thay đổi nữa mới tốt bất quá cũng chỉ là hy vọng của cô cũng không quản được cậu Quý Đông Nhiên ở trong thầm mong ước mình nhịn không được nở nụ cười.
Nam sinh nhặt xong tất cả túi tài liệu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười của Quý Đông Nhiên nụ cười này ở rất nhiều năm sau này vẫn sẽ khiến cậu thường nhớ.
"Mộ Noãn Dương!"
Có người đang gọi tên nam sinh đáp một tiếng ôm một đống túi giấy tờ chạy xa.
Quý Đông Nhiên thu hồi ánh mắt cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại di động phát hiện Lạc Ngạn Tinh thế mà còn chưa trả lời cô nhịn không được đánh máy thúc giục.
Quý Đông Nhiên: