Ăn cơm xong Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch cùng nhau trở về lớp C.
Trong phòng học có mười mấy người đang nằm sấp trên bàn ngủ còn có ba người nữa đang cúi đầu cầm bút viết gì đó trong phòng chỉ có tiếng viết chữ càng làm nổi bật sự yên tĩnh.
Lạc Ngạn Tinh cùng Địch Tiểu Địch ngồi trở lại vị trí, hai người đều không nói gì, mỗi người đều làm chuyện riêng.
Địch Tiểu Địch mở sách ra bắt đầu chuẩn bị bài học buổi chiều dự định còn có thời gian liền làm thêm một chút đề đọc hiểu tiếng Anh.
Lạc Ngạn Tinh vốn định chơi trò chơi nhưng mở giao diện trò chơi ra lại đột nhiên không còn hứng thú nằm sấp trên ngủ thϊếp đi.
Trường trung học tư thục Tuyền Ứng tan học lúc 11 giờ 50 phút sáng, buổi trưa có 2 giờ 25 phút để học sinh ăn cơm trưa và những làm việc khác, 2 giờ 15 phút chiều mới lên lớp.
Một nửa số học sinh sống trong trường sẽ chọn nghỉ trưa trong lớp nửa còn lại sẽ trở về ký túc xá nằm trên giường ngủ trong khi số học sinh còn lại sẽ đến trường sau hai giờ nghỉ.
Nhưng mỗi lớp học đều có những người không muốn học cũng có những học sinh tranh giành từng giây từng phút để học trong lúc những người khác ngủ trưa họ sẽ ngồi ở chỗ ngồi để luyện viết hoặc làm bài tập, ngoại trừ những lúc cần thiết như ăn, đi vệ sinh, rửa mặt, ngủ tất cả thời gian còn lại đều được dành cho việc học.
Một số người sẽ nói rằng một học sinh như vậy là một mọt sách Địch Tiểu Địch lại không cảm thấy như vậy.
Có thể tập trung toàn bộ tâm trí vào việc học và nỗ lực hết sức để thực hiện nó bao nhiêu thì phải nỗ lực bấy nhiêu nếu không có sự kiên trì và chăm chỉ sẵn sàng bền bỉ thì sẽ không thể tiến bộ được.
Trong mắt Địch Tiểu Địch "mọt sách" kỳ thật còn làm cho cô bội phục hơn, có thể những người này làm như vậy cũng thể đạt được thứ hạng tốt nhất nhưng so với những người ngay từ đầu cái gì cũng không nguyện ý đi làm còn tự cho là giảm bớt tiêu cực tự tại tốt hơn nhiều.
Địch Tiểu Địch thành tích rất tốt cũng rất cố gắng nhưng cô cũng không phải một chút thời gian cũng không muốn dành cho những thú vui khác bằng không cũng sẽ không vì Lạc Ngạn Tinh mà chuyển đến Tuyền Ứng, chỉ là cô cũng không muốn đem thời gian lãng phí vào những thứ không đáng mà thôi.
Lạc Ngạn Tinh thay đổi tư thế nằm sấp trên bàn quay đầu nhìn về phía Địch Tiểu Địch, Địch Tiểu Địch từ nhỏ đã đặc biệt chăm chỉ học tập sau đó đi học múa ba lê cũng không cho phép mình xao lãng việc học.
Lạc Ngạn Tinh nhìn sườn mặt Địch Tiểu Địch vừa nhìn đã nhìn thật lâu.
Địch Tiểu Địch chuẩn bị xong nội dung tiết học đầu tiên buổi chiều nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh ánh mắt có chút nghi hoặc.
Không đợi Địch Tiểu Địch hỏi Lạc Ngạn Tinh đã định thần lại.
Bầu không khí rất có chút xấu hổ đây là cảm giác Lạc Ngạn Tinh cảm thấy còn trên thực tế Địch Tiểu Địch lại có chút muốn cười bộ dạng Lạc Ngạn Tinh từ trong ngây ngốc đột nhiên hoàn hồn có loại cảm giác tương phản kỳ lạ.
Bởi vì trong lớp có người ngủ Địch Tiểu Địch cũng tiện không mở miệng nói chuyện mà mỉm cười viết mấy chữ trên giấy nháp sau đó đẩy giấy nháp đến trước mặt Lạc Ngạn Tinh.
Lạc Ngạn Tinh cũng không ngồi dậy liền ra vẻ trấn định tinh thần tư thế nằm sấp trên bàn muốn ngủ đưa tay cầm tờ giấy nháp lên nhìn thoáng qua.
Địch Tiểu Địch: "Làm gì mà nhìn mình đến ngẩn ngơ vậy?"
Vành tai Lạc Ngạn Tinh có chút đỏ nhưng tay lại không chút khách khí cầm bút đỏ của cô để trên bàn bút của cậu ở trong ngăn kéo cậu lười ngồi thẳng dậy để lấy.
Tốc độ viết chữ của Lạc Ngạn Tinh rất nhanh vả lại chữ so với trước kia đẹp hơn rất nhiều chữ viết gọn gàng ngay ngắn, nét chữ thanh tú.
Lạc Ngạn Tinh: [Đột nhiên nhớ tới tối mai mình sẽ chuẩn bị cho cậu một bữa tiệc chào mừng quy mô nhỏ. 】
Địch Tiểu Địch có chút kinh ngạc.