Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng và cảm ơn bà cụ, Tô Thăng liền dẫn Phàn Hiểu Nhược rời khỏi.
Dọc đường đi, Phàn Hiểu Nhược im lặng khác thường, đi thẳng đến trạm xe mà không nói câu nào. Về chuyện muốn đến nhà bà nội chơi, đã bị cô hoàn toàn quên lãng từ lâu.
Tới trạm xe, nhân viên bán vé cho hay đã không còn vé xe buýt, chỉ có thể ngồi xe lửa. Tuy là xe lửa thoải mái một chút, nhưng phải vòng nhiều đường hơn xe buýt. Cơ mà đã hết cách, hai người vẫn mua vé xe lửa.
Tuy rằng Tô Thăng cảm thấy kỳ lạ với sự im lặng khác thường của Phàn Hiểu Nhược, nhưng làm thế nào anh cũng không mở miệng được, vì thế anh chỉ có thể duy trì sự im lặng như cô, tìm chỗ ngồi trên xe thu xếp ổn thoả.
Lộ trình rất dài, Phàn Hiểu Nhược vốn coi như an phận, im lặng ngồi tại chỗ. Nhưng mà hai mươi phút sau, cô rốt cuộc hoàn toàn lộ nguyên hình, hết nhìn đông tới nhìn tây, ngắm trên ngắm dưới, xoay qua xoay lại. Tô Thăng không nói lời nào mà đứng dậy rời đi, Phàn Hiểu Nhược nhăn mặt nhìn bóng lưng của anh: hứ, kéo cái gì mà kéo…
Không bao lâu Tô Thăng trở lại, trong tay cầm thêm mấy quyển tạp chí, sau khi ngồi xuống anh đưa cho Phàn Hiểu Nhược nói: “Này, chắc là loại em thích phải không?”
Phàn Hiểu Nhược nhận lấy, có chút ngơ ngác, cô cúi đầu nhìn, đều là những tạp chí tiểu thuyết thanh xuân. Phàn Hiểu Nhược nghiêng đầu: “Sao anh biết?” Khoé miệng Tô Thăng nhếch lên, anh nhìn cô một cái rồi quay đầu qua.
Được rồi, Phàn Hiểu Nhược suy nghĩ trong lòng, coi như nể tình anh bỏ thời gian mua tạp chí cho mình, lần này cô sẽ không truy cứu việc anh không trả lời câu hỏi.
Nhưng mà, Phàn Hiểu Nhược cúi đầu lật tạp chí, che giấu khuôn mặt nhỏ nhắn của mình dưới mái tóc, trong lòng cô rất ấm áp, nóng hổi, giống như có cái gì đang nảy mầm, rốt cuộc không chờ kịp, phải khai quật ngay.
Qua một lát, sau khi Phàn Hiểu Nhược xem xong ba quyển tạp chí thì quay đầu nói với Tô Thăng: “Tôi khát nước.”
Lời ít ý nhiều, cứ thế mặt dày mày dạn mà nhìn Tô Thăng.
Lại bất ngờ một lần nữa, Tô Thăng không cười nhạo cô ăn uống như dân bị bỏ đói, mà là lập tức đứng lên đi về phía quầy hàng bán quà vặt. Phàn Hiểu Nhược rất hoảng sợ, cô thầm nghĩ, anh không phải uống lộn thuốc rồi chứ…
Ngay lúc Tô Thăng vừa đi không bao lâu, một đứa bé tinh nghịch ở ghế trước cầm cốc nước đổ xuống, vừa đổ xuống vừa “ê ê a a” vui vẻ. Thế nhưng —— khuôn mặt Phàn Hiểu Nhược nhất thời khốn đốn, nhưng chỉ có thể cười trừ: nước rơi vãi cả trên tạp chí rồi!
Mẹ của đứa bé vội vàng nhận lỗi, Phàn Hiểu Nhược cười lắc đầu nói không sao.
Làm sao bây giờ đây, cô không có khăn giấy. Nhớ tới Tô Thăng mang theo một cái ba lô, vì thế Phàn Hiểu Nhược lập tức lấy ba lô của Tô Thăng qua, mở khoá kéo ra. Cô lục lọi trong ba lô, tìm hồi lâu cũng không thấy bóng dáng của khăn giấy, cô thở dài suy nghĩ đành thôi vậy.
Đúng lúc này, Phàn Hiểu Nhược bỗng nhiên nhìn thấy một lá thư, lá thư kia là màu xanh nhạt mà cô thích nhất.
Phàn Hiểu Nhược rất tò mò, lấy lá thư ra.
Trên lá thư không có gì cả, cũng không dán lại. Tục ngữ nói, “Lòng hiếu kỳ hại chết mèo”, tạm thời miễn bàn đến tính khoa học của những lời này có bao nhiêu, ít nhất Phàn Hiểu Nhược hết sức tò mò mà mở lá thư ra, sau đó vô cùng tò mò nhìn xem.
Thế nhưng, khi chạm đến nội dung của từ thứ nhất, trái tim Phàn Hiểu Nhược đập mạnh, cô xem tiếp, gương mặt càng ngày càng đỏ, quả thực có thể so sánh với tôm luộc. Hoặc là so với quả táo chín thì gương mặt cô còn đỏ hơn…
Đúng lúc này, Tô Thăng đang cầm trà sữa vừa mua xong trở về.
Ngay từ đầu anh còn chưa phát hiện có gì lạ thường, khi đi tới trước mặt Phàn Hiểu Nhược, anh mới nhìn thấy lá thư trong tay cô, nét chữ và giấy viết thư quen thuộc như thế …
Tô Thăng đỏ mặt, lan ra tận phía sau lỗ tai.
Lúc này Phàn Hiểu Nhược cảm giác được trước mặt có người, cô ngẩng đầu lên nhìn, đúng là Tô Thăng!
Tô Thăng luôn nhanh mồm nhanh miệng hiện giờ hoàn toàn không nói ra lời, chỉ bốn mắt nhìn nhau với Phàn Hiểu Nhược, bàn tay đang cầm trà sữa hơi run run, anh bóp chặt cái cốc nhựa phát ra tiếng soạt soạt.
Qua rất lâu, lâu đến mức lúc Phàn Hiểu Nhược suy nghĩ muốn cúi đầu thì Tô Thăng rốt cuộc cất tiếng.
Tuy rằng ngày hôm qua cô khóc lóc nói rằng “Ghét anh nhất” vẫn còn quanh quẩn bên tai, nhưng khi trông thấy sắc mặt đỏ rần của Phàn Hiểu Nhược không lộ ra vẻ chán ghét, Tô Thăng quyết định, không đếm xỉa gì!
“Phàn Hiểu Nhược, anh…anh vẫn luôn thích em…Mỗi lần nhận được thư và ảnh của mẹ em, chỉ cần có của em đều bị anh cất giấu hết.”
Phàn Hiểu Nhược mở to mắt.
Màu sắc của hai má Tô Thăng ngày càng sẫm, nhưng anh vẫn nói tiếp: “Anh…hồi nhỏ anh ăn hϊếp em, là vì khuôn mặt trắng mịn của em rất đáng yêu…”
Mặc dù đã xem thấy trong lá thư, nhưng nghe được lời này ánh mắt Phàn Hiểu Nhược vẫn không khỏi nhóm lên ngọn lửa nhỏ.
Ánh mắt Phàn Hiểu Nhược dần dần bốc lửa thì giọng nói của Tô Thăng ngày càng thấp, nhưng trong tích tắc âm thanh của Tô Thăng lại nổi lên: “Phàn Hiểu Nhược, em cũng chỉ được phép thích anh có biết hay không? Bằng không, bằng không…”
Tô Thăng bỗng nhiên không nói tiếp, ánh mắt Phàn Hiểu Nhược không thể nào bốc lửa nữa.
Bởi vì dưới tình thế cấp bách, Tô Thăng lập tức sáp khuôn mặt đến gần, bờ môi anh phủ trên môi cô.
Anh hôn cô.
Anh lại hôn cô trên xe lửa người đến người đi.