Phàn Hiểu Nhược ngồi tại bàn học, trước mặt là một quyển sách toán bổ túc đang mở ra, cô cầm một cây bút máy trong tay, vẽ loạn xạ trên tờ giấy nháp.
Cô đã duy trì tư thế này hơn nửa tiếng đồng hồ, chỉ là không viết chữ nào, ánh mắt cũng không nhìn xuống quyển sách, rõ ràng là bay tới một nơi hư không mịt mù xa xăm. Nhìn kỹ lần nữa mới phát hiện, biểu cảm trên khuôn mặt Phàn Hiểu Nhược thật đúng là có muôn vàn biến hoá, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc thì nhíu mày trầm tư, lúc khác lại cười ngây ngô, có điều sắc mặt vẫn đỏ bừng, thậm chí là lúc cười ngây ngô nhiệt độ lan tràn đến sau lỗ tai.
Hiển nhiên, đối tượng khiến Phàn Hiểu Nhược nghiến răng nghiến lợi thoắt cái lại cười ngây ngô, chẳng ai khác ngoài Tô Thăng.
Không ngoài dự liệu, đêm đó Phàn Hiểu Nhược mất ngủ.
Phàn Hiểu Nhược lúc nào dính lấy gối là ngủ ngay lại mất ngủ! Việc này rất nghiêm trọng!
May mà hôm sau là cuối tuần, Phàn Hiểu Nhược đã thức dậy từ sáng sớm, thu dọn túi hành lý, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn mà bước đi. Mẹ thấy cô thế này liền hoảng sợ, bà vội hỏi làm sao vậy. Phàn Hiểu Nhược không quay đầu, chỉ ném ra một câu “Con về quê nội”, sau đó chạy trối chết.
Ngồi trên xe buýt về quê, trong lòng Phàn Hiểu Nhược không ngừng rầm rì.
Tô Thăng sao có thể đột ngột hôn mình chứ… Mình giữ gìn nụ hôn đầu tiên đã mười tám năm, cứ thế chẳng rõ ràng gì, cũng chẳng có chút lãng mạn như trong tưởng tượng… Hơn nữa lại là sau khi vừa biết được Lê Hà đã có bạn gái… Tuy rằng cũng có mất mát, nhưng không đến nỗi đau lòng khổ sở, dù sao trai đẹp cũng còn đầy ra đấy… Nhưng Tô Thăng sao có thể… Trước đó mình còn cảm động vì anh ấy đưa mình đến phòng y tế…
Thực ra…dù cho hôn mình cũng được, nhưng sao lại ở địa điểm như thế, còn không báo trước nữa…
Trời ơi! Cái gì đây!
Phàn Hiểu Nhược dùng sức lắc đầu, trong đầu như mớ bòng bong, quả thực còn khó kéo hơn sợi len.
Quên đi, mặc kệ anh ấy, mình về quê giải sầu là được.
Vì thế Phàn Hiểu Nhược dựa vào cửa sổ, nhắm mắt ngủ bổ sung.
Cũng không biết qua bao lâu, tóm lại là chờ Phàn Hiểu Nhược ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì đã tới trạm cuối cùng. Mà trạm cuối cùng cũng chính là nơi cô muốn đến.
Xuống xe, ra khỏi trạm xe, Phàn Hiểu Nhược hít một hơi thật sâu, nhất thời cảm thấy tâm trạng khoan khoái hơn nhiều.
Nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, Phàn Hiểu Nhược sờ bụng mình đang “xì xào” kháng nghị, cô nhớ tới mình còn chưa ăn sáng, vì thế quyết định ăn no bụng trước rồi hẵng nói.
Ở ven đường có một quán ăn nhỏ, cô đi vào ăn một bữa dân dã, sau khi ăn no nê thì bắt đầu lên đường. Có điều, nông thôn dường như rất thú vị, có cây trúc có chuồn chuồn, các cụ già ăn xong bữa cơm thì phơi nắng tán dóc, có mấy đứa nhỏ hợp nhóm chơi ném bao cát… Phàn Hiểu Nhược cảm thấy tâm tư ngứa ngáy, quên mất còn phải đi tìm nhà bà nội.
Đợi đến lúc Phàn Hiểu Nhược phản ứng lại thì mặt trời đã xuống núi, cô vỗ ót quát to một tiếng không tốt, cô mau chóng lấy ra địa chỉ.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Phàn Hiểu Nhược xoay người, cô lại đυ.ng phải một bức tường thịt.
Phàn Hiểu Nhược cằn nhằn oán trách: “Ai đó? Đi đường sao…”
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn người phía sau mình, cô lập tức im bặt, ngẩn ngơ tại chỗ. Sau một lúc lâu, từ kẽ răng cô mới rít ra một câu: “Tô Thăng, sao anh lại âm hồn không tan thế!”
Giọng nói còn chưa dừng hẳn thì cô đã bắt đầu hành động ——
Xoay người! Co cẳng bỏ chạy!
Có lẽ Tô Thăng không đoán được Phàn Hiểu Nhược sẽ có phản ứng lớn như thế, anh cũng hơi ngớ ra. Khi lấy lại tinh thần, Phàn Hiểu Nhược đã chạy xa hơn trăm mét.
Nói về thành tích văn hoá của Phàn Hiểu Nhược, tuy là trung bình nhưng thành tích thể dục luôn là đầu tàu gương mẫu, nhất là chạy cự li dài.
Thế là một trận sói xám to lớn bắt lấy thỏ trắng bé nhỏ đã được mở màn…