Rất lâu rất lâu trước kia Phàn Hiểu Nhược đã quen biết Tô Thăng, lâu đến nỗi đã không còn xác định rốt cuộc là lúc nào. Trong tất cả ảnh chụp “thơ ấu” ố vàng, Tô Thăng chiếm hơn một nửa.
Hồi nhỏ bộ dạng của Tô Thăng thật không phải xấu bình thường, vừa lùn vừa béo lại đen, cả ngày cùng mấy thằng bé khác “xông pha chiến đấu”, chạy đến công trường lân cận chơi cát, lăn lộn đến mức trong quần áo có thể vẫy ra một nắm cát. Cậu còn chạy đến bờ sông nghịch nước chơi đánh trận, kết quả đạp trúng chỗ sâu suýt nữa bị chìm, cuối cùng bị người lớn xách cổ áo lôi về nhà. Hoặc là cùng thằng bé khác đánh nhau, hai bên liều mạng như là đầu rơi máu chảy một mất một còn, cuối cùng vẫn không phân ra ai thắng ai bại.
Phàn Hiểu Nhược ở sát vách nhà Tô Thăng, mỗi tối đều có thể nghe được mẹ Tô Thăng trách mắng lớn tiếng và tiếng la hét như lợn bị mổ của Tô Thăng. Phàn Hiểu Nhược sẽ luôn không nhịn được mà gõ cửa nhà bên cạnh, trong mắt ngấn đầy nước mắt, hơi run run cầm tay bà Tô xin tha thứ nói: “Dì ơi, dì đừng đánh được không? Anh Thăng sẽ rất đau ạ.”
Bà Tô rất yêu mến Phàn Hiểu Nhược, cô bé xinh đẹp như vậy, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen nhánh phát sáng, mắt ngọc mày ngài, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng luôn ngọt ngào nói “Con chào dì”, sao lại không khiến người ta yêu thích chứ.
Phàn Hiểu Nhược là bé ngoan người gặp người thích như thế mà lại cứ khăng khăng yêu mến “anh Thăng” của cô bé vô cùng, tuy rằng bà Tô làm sao cũng không hiểu được con trai mình rốt cuộc đổ thuốc mê cho Hiểu Nhược thế nào, cậu có thể lấy đâu ra một tí ưu điểm chứ, nhưng mỗi lần vào lúc này bà chỉ đành chịu mà hung hăng trừng Tô Thăng mấy cái, còn dùng sức dí vào đầu cậu, giọng điệu đầy quở trách nói: “Con nhớ kỹ cho mẹ, hôm nay Hiểu Nhược xin tha cho con nên mẹ bỏ qua cho đấy, sau này con còn dám làm nữa xem!”
Thế là Phàn Hiểu Nhược nín khóc mỉm cười, rồi lấy ra chiếc khăn tay trắng tinh sạch sẽ của mình đưa cho Tô Thăng: “Anh Thăng…” Nhưng mà Tô Thăng chưa bao giờ cảm kích, cậu khinh thường nhìn cô bé chải đầu kiểu công chúa và mặc chiếc váy phồng mới, cậu đảo mắt, mở ra bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của cô bé rồi nhét khăn vào, sau đó cậu chạy đi không thèm quay đầu lại.
Phàn Hiểu Nhược không để ý, cô bé vẫn chạy theo sau Tô Thăng, hô lên giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của mình: “Anh Thăng anh Thăng…”
Năm Tô Thăng tám tuổi, Phàn Hiểu Nhược được bảy tuổi, có một lần Tô Thăng cùng thằng bé khác đánh nhau. Thằng bé kia tên là Nghiêm Vu, lớn hơn Tô Thăng một tuổi, thậm chí tướng tá gấp hai lần Tô Thăng, vẻ mặt dữ tợn hung hăng. Tô Thăng làm sao là đối thủ của cậu ta, chậm một chút là bị đánh bại ngay. Phàn Hiểu Nhược ở bên cạnh rưng rưng nước mắt không ngừng hô to: “Đừng đánh! Đừng đánh!” Nhưng thằng bé dáng vẻ bệ vệ hừng hực khí thế kia hoàn toàn không chú ý tới cô bé, cậu ta càng hăng hái hơn trong tiếng kêu gào trợ oai đinh tai nhức óc.
Ngay lúc thằng bé tên là Nghiêm Vu kia ra sức nắm một nhúm tóc của Tô Thăng khoe khoang ra oai, thế giới nhỏ bé của Phàn Hiểu Nhược rốt cuộc bùng nổ! Cô bé đột nhiên xông lên, đẩy ra Nghiêm Vu trước đó còn cười kiêu ngạo. Tuy rằng sức lực của Phàn Hiểu Nhược không di chuyển được thằng bé cao to kia còn đang tranh luận, nhưng Nghiêm Vu quả thực sửng sốt một chút. Phàn Hiểu Nhược trợn mắt nhìn, trề môi mếu máo, chỉ vào Nghiêm Vu la lớn: “Cá muối thối! Anh dựa vào cơ thể cao to mà bắt nạt anh Thăng! Tôi sẽ đi méc dì!”
Nghiêm Vu vừa nghe thấy biệt danh “cá muối thối” nhất thời nổi trận lôi đình, cậu ta vừa định giơ tay lên thì nhớ tới Phàn Hiểu Nhược là bé ngoan trước mặt người lớn, cậu ta mau chóng rụt tay lại, tròng mắt xoay vòng, cậu ta cười ha ha nói: “Tô Thăng thật vô dụng! Đánh không lại người ta còn muốn đứa con gái nũng nịu ra mặt cho! Ha ha ha ha…”
Xung quanh đều là những thằng bé khác, vừa nghe lời này bọn chúng đều cười vang, cùng lên tiếng kêu la: “Anh Thăng! Thật vô dụng! Anh Thăng! Thật vô dụng!…”
Khuôn mặt Tô Thăng nhất thời ửng đỏ, ngón tay nắm thành quyền không ngừng phát run, cậu trừng mắt nhìn Phàn Hiểu Nhược với vẻ căm ghét như là thù địch. Đối với tình huống trước mắt, Phàn Hiểu Nhược nhất thời không phản ứng lại, cô bé ngây ngốc cả người. Vừa xoay đầu nhìn về phía Tô Thăng thì cô bé liền nghe được cậu dùng giọng điệu rất hung dữ dường như rít qua kẽ răng mà quát to về phía cô bé: “Phàn Hiểu Nhược! Tôi nói cho em biết, tôi ghét em đi theo sau tôi cả ngày! Tôi ghét em nhất!”
Nước mắt của Phàn Hiểu Nhược sắp tuôn trào, Tô Thăng lại thêm vài câu: “Phàn Hiểu Nhược! Em có biết vì sao em tên là Phàn Hiểu Nhược không? Chính là ‘Phiền! Tiểu! Nhược’ vừa phiền, vừa nhỏ lại yếu đuối!”
(*) Phàn Hiểu Nhược và Phiền Tiểu Nhược phát âm giống nhau.Lúc này cửa nước mắt của Phàn Hiểu Nhược hoàn toàn mở ra, cho dù làm sao cũng không chế ngự được, cô bé ngồi xổm xuống oà khóc to, nước mắt nước mũi dính đầy mặt. Cô bé vừa khóc vừa chu miệng lẩm bẩm “Anh Thăng”, đôi tay vò nhăn làn váy giống như muốn nghiền nát.
Một đám nhóc con thấy thế lập tức giải tán, trong phút chốc chẳng còn ai cả.
Chỉ còn lại Tô Thăng đứng cách đó không xa, trông thấy bóng dáng nhỏ bé khóc thảm thương, cậu mím chặt môi.
Hôm nay đương nhiên Tô Thăng không thoát khỏi bị ăn đòn, nhưng lạ là cậu không gào thét như lợn bị mổ, Phàn Hiểu Nhược cũng là lần đầu tiên không qua đây xin tha thứ.
Lại qua vài ngày, đằng sau Tô Thăng vẫn không có người hầu nhỏ vốn một tấc không rời kia.
Hai bên ba mẹ đều thấy kỳ lạ, mẹ của Phàn Hiểu Nhược nói hết lời mới dỗ dành cô bé đến nhà Tô Thăng chơi. Bà Tô nhiệt tình đãi kẹo thức uống, vô cùng thân thiết coi cô bé như là con gái mình. Bà Tô và Phàn Hiểu Nhược tán gẫu hồi lâu, cuối cùng bà nhịn không được hỏi: “Hiểu Nhược à, sao gần đây con không đi chơi cùng anh Thăng?”
Phàn Hiểu Nhược trề môi nói: “Dì, con và anh Thăng không có gì!”
Bà Tô càng ngạc nhiên, vừa định hỏi vì sao thì cô bé nói tiếp: “Dì ơi, dì đặt tên không đúng rồi, Tô Thăng thư sinh chỗ nào, rõ ràng là một võ phu!”
Không ai nhìn thấy, Tô Thăng trốn ở phòng bếp lén uống nước ngọt có ga đã nghe được, ánh mắt cậu ảm đạm.