Mọi người cùng nhau tập trung để xuất phát, trước khi đi Hengi phát cho mọi ca ca một sợ dây lò xo dễ thương."Cầm lấy." Hengi đưa cho từng người.
"Hengi ca dây này để làm gì." Trần Hạo hỏi.
Mọi người cũng đều tò mò chờ câu trả lời.
"Để tránh cho việc đến công viên đông người bị lạc các bảo bảo. Mỗi người chúng ta sẽ nắm một sợ dây này, phần còn lại sẽ cố định vào bảo bảo như vậy sẽ không lo bị lạc mất." Hengi giải thích.
"Woa, Hengi ca thật quá thông minh." Trần Hảo thái độ ngưỡng mộ.
Các ca ca còn lại cũng tỏ vẻ đồng tình.
"Muội không muốn." Tuyết Nghi lần đầu tiên phản kháng.
"Tại sao a." La Hàm hỏi.
"Muội chính là không muốn." Tuyết Nghi vẻ mặt cự tuyệt.
Đùa cái gì a, cột cô như vậy dẫn đi chẳng khác nào xem cô là tiểu cẩu cẩu dắt đi dạo. Tiểu bảo bảo không phải dễ lừa đâu.
"Nghi Nghi ta nói cho muội biết như vậy rất an toàn. Muội nghĩ xem ở công viên nhiều người như vậy. Lỡ lạc mất một tiểu khả ái xinh đẹp như muội, huynh làm sao bồi thường được đây. Hơn nữa nếu thật sự gặp nguy hiểm chẳng những chúng ta lo lắng, ba mẹ của muội sẽ rất đau lòng." Hengi cố gắng thuyết phục.
Tuyết Nghi định phản bác nhưng có lần trước bị lạc, Tiểu Tuyết nắm lại cảm thấy mình có phần đuối lý.
"Hảo a." Tuyết Nghi đồng ý.
Buộc thì buộc a, dù sao bảo bảo còn nhỏ không sợ mất mặt. Không thấy các bạn nhỏ khác cũng không có ý kiến sao. Dù sao cũng không phải mình cô bị dắt đi dạo.
Các bạn nhỏ còn lại đáng thương vui vẻ để các ca ca dắt mình.
Rất nhiều năm sau, khi các bạn nhỏ trưởng thành. Đều gửi đơn kiến nghị chương trình cắt bỏ khúc dẫn đi công viên nhưng không được đồng ý. Hengi ca ca là cái tên bị oán giận nhiều nhất khi được nhắc tới.