La Hàm nhận nhiệm vụ vào phòng đánh thức Tuyết Nghi. Có biểu hiện tỉnh ngủ, cáu giận trước đó của Linh Nhi nên La Hàm có phần hơi lo lắng. Không phải lớn lên như thiên thần sẽ dễ chịu như thiên thần. Đó là ấn tượng Linh Nhi để lại cho hắn.La Hàm nhẹ chân bước vào phòng, trong căn phòng phấn hồng công chúa, một tiểu khả ái đang ngồi ngơ ngác. Có lẽ còn chưa tỉnh ngủ, đưa mắc nhìn xung quanh như chú mèo lười. Không khóc cũng không nháo, nhìn khiến nhân tâm mềm mại.
"Tiểu Tuyết Nghi, muội dậy rồi sao." La Hàm nhẹ nhàng hỏi.
"Ân." Tuyết Nghi đáp lại.
"Hôm nay chúng ta phải đến công viên, Tuyết Nghi nhớ rõ sao" La Hàm hỏi.
"Nghi Nghi nhớ rõ a." Tuyết Nghi đáp lại.
"Bây giờ chúng ta chuẩn bị thay quần áo sao đó xuất phát được không." La Hàm hỏi ý kiến.
"Hảo a. Hàm ca ca ôm một cái." Tuyết Nghi vươn tay cầu ôm.
"Hảo." La Hàm nhẹ nhàng ôm tiểu Tuyết nắm.
"Hàm ca ca ôm muội đi chọn quần áo được không." La Hàm đối với Tuyết Nghi hỏi.
"Được. Hôm nay muội muốn mặc váy màu vàng trong vali. Mẹ muội đã chuẩn bị sẵn trong đó." Tuyết Nghi nói.
"Được a." La Hàm giúp Tuyết Nghi chuẩn bị xuất phát.
Nghĩ tới Linh Nhi tiểu ác ma, La Hàm cảm thấy mình gặp Tuyết Nghi đúng là gặp được tiểu thiên thần. Lớn lên ngọc tuyết đáng yêu, còn ngoan ngoãn khiến cho người khác ấm lòng. Thật là trong tưởng tượng của hắn tiểu nữ nhi. Không đúng không đúng là mềm ấm tiểu muội muội. Nói Tuyết Nghi là muội muội quốc dân cũng không sai. Đây là trong mộng của hắn muội muội. Tại sao ba mẹ lại không sinh cho hắn đáng yêu như vậy muội muội a. Ba mẹ hắn thật là không biết cố gắng. La Hàm tiếc hận cảm thán.