Hàn Nham vừa xuống tới cầu thang thì nghe tiếng khóc, chạy lại thì thấy gấu nâu đang khó khăn ôm Tuyết Nghi ra khỏi Zane. "Làm sao vậy?" Hàn Nham ôm Tuyết Nghi lên hỏi.
"Tuyết Nghi ngoan, đừng khóc đừng khóc" Hàn Nham dỗ dành.
Tuyết Nghi thật uất ức, ở thế giới kia cô phải mạnh mẽ đối mặt mọi thứ, nhưng từ khi đến thế giới này có phụ thân mẫu thân ca ca sủng ái che chở nên bây giờ cô trở nên kiều khí. Từ khi sanh ra tới giờ đây là lần đầu tiên cô bị người khác đánh, không phải là tiểu bằng hữu đánh, do da thịt đặc biệt non mịn nên rất đau.
Mã Khải cũng chạy đến, nhìn đang khóc, đáng thương tiểu Tuyết nắm, cũng đặc biệt sốt ruột.
"Tiểu Bảo đệ nói xem đã sảy ra chuyện gì" Mã Khải hỏi Tiểu Bảo.
"Là Zane đánh Nghi Nghi." Linh Nhi dành trước trả lời, nhưng do khả năng diễn đạt không tốt nên chỉ nói được là Zane đánh.
"Nghi Nghi đang chơi cùng gấu nâu thì Zane đến đánh vào gấu nâu, Nghi Nghi vì bảo vệ gấu nâu mà bị Zane đánh trúng" Tiểu Bảo nói lại mọi chuyện.
"Zane, đánh người không tốt biết không." Mã Khải ý đồ cùng Zane giảng đạo lí.
"Không nghe" Zane không muốn nghe, đây cũng không phải lần đầu đánh người a, Zane chính là không biết sợ.
Mã Khải thật muốn đánh hùng hài tử này mà.
"Ta đi dỗ Tuyết Nghi trước, Mã Khải giúp ta coi các bạn nhỏ đừng để đánh nhau." Hàn Nham ôm Tuyết Nghi ra ngoài trước nhà.
"Nghi Nghi không khóc nữa được không" Hàn Nham nhè nhàng dỗ.
"Hảo" Tuyết Nghi cố ngừng khóc nhưng nước mắt không nghe lời cứ tuôn ra.
"Nghi Nghi thích nhất ăn cái gì a" Hàn Nham dời sợ chú ý.
"Nghi Nghi thích ăn cherry" Tuyết Nghi đang khóc nên nói chuyện có phần mơ hồ.
Hàn Nham nhớ trong tủ lạnh có cherry.
"Nghi Nghi không khóc ta đưa muội đi tìm cherry ăn được không" Hàn Nham đối với Tuyết Nghi nói.
"Hảo, Nham ca ca" Tuyết Nghi ôm cổ Hàn Nham cọ cọ, đối với người thật lòng yêu thích mình, Tuyết Nghi đặc biệt ỷ lại.