Đến nơi, Tuyết Nghi xuống xe trước Hạ Dương lấy hành lý. Đường vào nhà bằng gỗ, phía trên có bật thang, một chú gấu bông to mà nâu đang đứng trước cửa đón người."Đại ca ta có thể vào trước sao?" Tuyết Vi hỏi ý kiến.
"Hảo, nhưng cẩn thận không thể bị ngã" Hạ Dương cùng tài xế đang lấy hành lí xuống xe.
Tuyết Nghi tiến vào nhà, chỗ chú gấu nâu nhẹ nhàng sờ, sao đó chào hỏi.
"Xin chào, gấu nâu" Tuyết Nghi đối với gấu nâu nói.
Gấu nâu cũng dơ tay xin chào tiểu Tuyết nắm. Sau đó giúp Tuyết Nghi bấm chuông cửa. Bên trông Mã Khải cùng Hàn Nham một người bận nấu ăn trong bếp, một người trông coi 3 tiểu bạn hữu. Mã Khải thật đau đầu, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy khó khăn như vậy, ba bạn nhỏ một nam hài hai tiểu nữ hài. Ngô Tiểu Bảo 7 tuổi, nam hài, lớn lên tròn tròn mập mạp không chịu ngồi yên. Trương Nghiên 6 tuổi là nhất ngoan không chạy nhảy lung tung. Còn Tiền Linh Nhi, 5 tuổi lớn lên khả ái nhưng nhất không nghe lời.
"Linh Nhi đừng chơi nữa, muội làm đỗ nước lên người phải đi thay đồ" Mã Khải đối với Linh Nhi nói.
"Không muốn" Linh Nhi trực tiếp trả lời.
Thật là hùng hài tử. Mã Khải định tiếp tục nói thì chuông cửa vang lên.
"Tiểu Khải xem là ai tới" Hàn Nham từ trong bếp nói.
"Hảo, hảo" Mã Khải bước ra mở cửa.
Mở cửa ra Mã Khải nhìn thái Tuyết Nghi, sau đó thốt lên.
"Đây là tiểu thiên thần sao" Mã Khả sống tới bây giờ Tuyết Nghi là hắn gặp được nhất xinh đẹp tiểu bảo bảo.
"Xin chào ca ca" Tuyết Nghi lễ phép chào hỏi.
"Xin chào xin chào" Mã Khải nhẹ giọng đối với Tuyết Nghi nói.
"Muội có thể vào trong sao?" Tuyết Nghi dò hỏi.
"Có thể a, xin mời" Mã Khải mở cửa cho Tuyết Nghi vào.
Sau đó nói to với Hàn Nham trong bếp. "Nham ca trong nhà tới một tiểu thiên thần."
Tiểu thiên thần, Hàn Nham không hiểu sao, chạy ra xem. Nhìn thấy Tuyết Nghi, đúng vậy là nhất khả ái tiểu thiên thần, Hàn Nham tự nói trong lòng.