Chương 2: Cuộc hôn nhân năm đó bị thất bại giữa đường từ trong nôi, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng tôi!
Tôi và Thẩm Vị đã không gặp mặt nhau suốt hai năm trời, nhưng hôm nay gặp lại, cũng không hề có bất kỳ cảm giác xa lạ nào. Thẩm Vị ngồi ở bên cạnh tôi, trên bàn là các món ăn đơn giản, đèn phòng tỏa ánh sáng ấm áp, tôi chợt nhớ tới chuyện cười hôn nhân từ trong nôi mà mẹ tôi đã từng kể cho tôi nghe.
“Thẩm Vị, dì đã kể chuyện hai chúng ta từng định… hôn nhân từ trong nôi chưa?” Tôi cắn chiếc đũa, nhìn Thẩm Vị ngồi ở vị trí đối diện đang cúi đầu nhặt xương cá.
Cậu ta gật đầu, đổi đĩa cá của chúng tôi cho nhau: “Mẹ tôi đã kể rồi. Còn nói, bởi vì chị kiên quyết không đồng ý, cho nên đã bị hủy bỏ.” Cậu ta đột nhiên nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi thiếu chút nữa thì bị hóc xương cá vô hình: “Khụ khụ, cậu nhìn tôi như vậy làm gì chứ? Cậu cũng nên cảm ơn tôi đấy, nếu như hai ta thật sự định hôn nhân từ trong nôi, như vậy nếu cậu quan hệ với người yêu thì nhất định sẽ bị xếp vào loại hành vi trái pháp luật!”
“Thi Tình, chị có biết không, cuộc hôn nhân từ trong nôi bị thất bại giữa đường năm đó, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng tôi!” Khuôn mặt đau khổ như có thâm thù đại hận của cậu ta cách tôi càng ngày càng gần, tôi kích động, lập tức cầm chiếc đũa kẹp chặt mũi của cậu ta.
Tôi: “… Ha ha.”
Thẩm Vị: “Nhất định là chị ôm hận với dáng mũi vừa cao vừa thẳng của tôi!”
Tôi thu đũa về, ánh mắt hơi loạn: “Ai bảo cậu đột nhiên tới gần tôi như vậy làm gì chứ?” Tôi đẩy cậu ta một cái, “Mau ăn cơm đàng hoàng đi.”
Đối với loại chung sống như vậy giữa hai chúng tôi, tôi không biết nên nói gì nữa, vừa muốn chọc rách, vừa sợ chọc rách. Ở trong mắt tôi, Thẩm Vị vĩnh viễn là một người có diện mạo thành thục, thủ đoạn đối phó với mấy cô gái nhỏ thì lại càng thêm cao siêu.
Tôi khẳng định, tôi đối với Thẩm Vị, Thẩm Vị đối với tôi, đều là người đặc biệt trong lòng đối phương. Nhưng mà có lẽ là hai loại đặc biệt này cũng có điểm khác nhau.
Thẩm Vị đối với tôi, ít nhất là đối với tôi của hiện tại, chính là người có thể kéo căng dây cung trong lòng tôi. Hai năm trước, khi cậu ta quyết định muốn ra nước ngoài một thời gian, kỳ thật cảm giác trong lòng tôi lúc đó là thở phào nhẹ nhõm.
Khi đó tôi đã nghĩ, hai năm, cũng đủ để tôi suy nghĩ cẩn thận, làm rõ tường tận, nên tạo thành loại quan hệ nào với Thẩm Vị. Hơn nữa trong hai năm này, với dáng dấp và tính tình kia của Thẩm Vị, nói không chừng sẽ dẫn theo một người đẹp ngoại quốc cao ráo cùng nhau về nước ấy chứ. Khi đó đoán chừng tâm tư nhúng chàm Thẩm Vị của tôi cũng sẽ chết theo luôn!
Nhưng ai biết, Thẩm Vị lại một thân một mình về nước, hơn nữa vẫn thích nói những lời có chút mập mờ giống như trước đây. Khối tà tâm kia của tôi, không những không chết, mà còn kêu gào muốn đυ.ng ngã cậu ta.
Trước giờ tôi luôn là một người thẳng thắn sảng khoái, nhưng lúc ở trước mặt Thẩm Vị thì lại trở nên cứng đờ không được tự nhiên. Đây là một vấn đề nan giải.
Nói đến cuộc hôn nhân từ trong nôi của chúng tôi thì không thể không nói đến chuyện chú Thẩm và dì Thẩm đã phỏng theo kiểu cổ đại cử hành lễ chọn đồ vật đoán tương lai cho Thẩm Vị vào ngày cậu ta vừa mới tròn một tuổi.
Năm đó tôi mới bốn tuổi, tôi đi theo ba mẹ đứng bên cạnh chỗ làm lễ nhìn Thẩm Vị mập mạp ngồi ở giữa một đống đồ vật. Khi đó tôi đối xử với tiểu Thẩm Vị vô cùng nhiệt tình, bởi vì mẹ tôi luôn gọi cậu ta là bánh bao, mà lúc ấy trong lòng một đứa bé như tôi thì bánh bao là món ăn vô cùng ngon miệng. Tôi luôn luôn tìm cơ hội để cắn thử chiếc bánh bao này một miếng!
Còn Thẩm Vị lúc đó thì đang vươn tay cầm mấy món đồ ở bên cạnh lên chơi, được một lát thì ném hết sang một bên, sau đó trong lúc mọi người đang nhìn chằm chằm, cậu ta bò đến bên cạnh tôi, ôm chặt chân của tôi.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy Thẩm Vị trắng nõn mềm mại, nhất thời không nhịn được cắn một cái. Khi đó trong lòng tôi chỉ nghĩ đây chính là… bánh bao! Mà Thẩm Vị bị tôi cắn thì cười trộm rất vui vẻ.
Đây là do mẹ tôi kể lại, tôi vẫn còn nhớ lúc mẹ tôi kể chuyện xưa này cho tôi nghe còn cười đến nỗi ngay cả chén nước cũng không giữ chắc. Tôi coi như đã hiểu Thẩm Vị hủy hoại tuổi thơ của tôi, là vì cái gì!
Dùng cách nói bây giờ để nói về thời kỳ không hiểu chuyện khi đó của tôi thì chính là: Không có bạn không chết, tại sao bạn phải cố gắng.
Mà chuyện hôn nhân từ trong nôi này cũng đã bị hủy bỏ từ rất lâu trước kia rồi, ba mẹ hai nhà chúng tôi đã làm hàng xóm nhiều năm, kỳ thật là có lòng tác hợp cho chúng tôi. Bây giờ nghe tới chuyện hôn nhân từ trong nôi thì thấy rất buồn cười, nhưng mà năm đó thái độ của bọn họ đúng là đã hết sức nghiêm túc định ra cuộc hôn nhân này.
Cho đến khi bọn họ thấy tôi và Thẩm Vị đối xử với nhau như nước với lửa, mới ý thức tới, hai chúng tôi đã không còn loại ăn ý cậu ôm bắp đùi tôi, tôi ăn cậu vào miệng. Vì vậy, bèn ngầm giao ước, thuận theo tự nhiên.
Lúc ấy tôi cũng có mặt, người duy nhất không biết chuyện chỉ có Thẩm Vị. Lúc đó cậu ta đã bị hoa khôi trong lớp mời tới nhà làm bài tập rồi.
“Thi Tình, chị đang nghĩ gì thế?” Hồi thần, nhìn thấy Thẩm Vị rối rắm nhìn tôi, tôi bới thêm một phần cơm: “Sao cậu lại nhìn tôi với biểu tình như thế?”
“… Hình như chị đã quên, vừa rồi chị mới dùng đôi đũa đó kẹp lỗ mũi của tôi…”
Tôi: “…”.
Tôi ném đôi đũa xuống, thẹn quá hóa giận, hổn hển quay về phòng, để lại tiếng cười của thằng nhóc Thẩm Vị vô lại kia ở sau lưng.