Chương 4: Dương viện sĩ

An Bình Hầu thường xuyên bị khiển trách, ngược lại đã luyện bản lĩnh gặp chuyện không sợ hãi, mặc dù lần này nghiêm trọng hơn trước kia, vẫn là người đầu tiên phản ứng lại, cầm lấy tấu chương mở ra xem.

Vừa nhìn lướt qua, ông đã tức giận nhảy dựng lên, mắng: "Tên tiểu nhân nào dám vu oan giá họa cho ta! Nói hươu nói vượn, ta ngay cả triều cũng chẳng lên, lấy đâu ra chuyện dám vọng nghị triều chính, lại càng không có chuyện nuôi ý đồ xấu xa!"

Tạ Ấu Di vừa mới được huynh trưởng đỡ dậy, Tạ Dục Phong nghe vậy buông nàng ra nhìn tấu chương, sắc mặt cũng thay đổi.

Hơn nữa, trên bản tấu chương này lại không có chữ ký.

Hắn ta nghĩ đến điều gì đó, buột miệng nói: "Chắc chắn là thằng nhãi Tống Tấn Đình kia! Vừa mới bám váy Thái tử hồi kinh, đã lén lút trả thù chúng ta!"

An Bình hầu phu nhân hít một ngụm khí lạnh, còn chưa kịp bịt miệng con trai lại, thì chuyện Tống Tấn Đình hồi kinh đã bị vạch trần

Tạ Ấu Di nghe rõ mồn một, trong lúc phụ mẫu và huynh trưởng đều im lặng, nàng liền hỏi: "Hắn thật sự đã hồi kinh rồi sao? Những lời đồn đại con nghe được trên đường đều là sự thật?"

Kỳ thực, vừa mới trở về kinh thành, nàng đã nghe thấy người ta bàn tán, nói Tống Tấn Đình đã hồi kinh, với những gì Tống gia đã phải chịu đựng năm đó, e rằng Tạ gia sẽ là người đầu tiên bị trả thù...

Câu hỏi của Tạ Ấu Di khiến cha và anh trai nàng lại một lần nữa im lặng.

Gia đình bốn người im lặng đứng trước hiên nhà, gió thu thổi qua, cây cối trong sân xào xạc, chính sảnh vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt, giờ phút này lại im ắng đến rợn người.

Nàng bỗng nhiên xoay người, bước nhanh ra ngoài, dặn dò hai nha hoàn đang đi theo sau: "Chuẩn bị xe ngựa, đến học viện."

An Bình hầu ngay cả trời cũng dám chọc cho thủng lỗ, nhưng lại sợ con gái giận dỗi, vội vàng chạy theo, nói: "Yểu Yểu, con còn đến học viện làm gì nữa? Cơm trưa còn chưa ăn mà!"

Tạ Ấu Di bị phụ thân giữ chặt tay áo, rốt cuộc dừng lại một chút, thở dài nói: "Phụ thân, con đi thư viện tìm Dương viện sĩ. Ngài vô cớ bị vạch tội, thánh thượng ra lệnh cho người cấm túc ở nhà, mặc kệ vì nguyên nhân gì, nữ nhi luôn phải tìm người hỏi thăm tin tức.”

An Bình hầu gia nghe thấy giọng điệu bất lực của con gái, biết nàng đang lo lắng cho mình. Ông còn chưa kịp nói gì, An Bình hầu phu nhân đã bước tới, kéo tay chồng ra, nắm lấy tay con gái, dịu dàng nói: "Để ta dặn nhà bếp chuẩn bị một ít thức ăn cho con, đến học viện giờ đó chưa chắc đã còn cơm, hâm nóng lại cũng tạm được một bữa. Còn nữa, con phải chú ý sức khỏe, nếu không mẫu thân sẽ lo lắng.

Biết con gái không ai bằng mẹ. An Bình hầu phu nhân biết nữ nhi giống như bà, đều là tính tình ngoài mềm trong cứng. Trong lòng chỉ cần có chuyện kiên định, đó chính là một bức tường đồng vách sắt. Bất kể là mưa gió ập tới, hay là lưỡi dao sắc bén của đao thương, cũng không thể bức lui cùng phá huỷ, nhất định phải cố gắng hết sức rồi mới nói cái khác.

Muốn khuyên cũng không khuyên được.

Tạ Ấu Di cảm ơn mẫu thân, mang theo nha hoàn rời khỏi Hầu phủ.

Nữ nhi đi xa, An Bình hầu đứng tại chỗ, thở dài một tiếng. Cây cối trong sân bị thổi xào xạc, giống như đang kể lại nỗi buồn trong lòng ông.

"Hầu gia, để cho nàng tự mình tìm chút việc làm, cũng đỡ phải ở nhà miên man suy nghĩ càng không an tâm." An Bình hầu phu nhân xoay người ôn nhu cười với trượng phu, "Lý thần y không phải đã nói sao, chỉ cần nàng nguyện ý làm chuyện này, cũng không nên câu nệ nàng. Ông nhìn mấy năm nay nàng theo phụ thân chạy khắp nơi, mỗi lần trở về không phải đều có biến hóa, hôm nay đều sẽ than thở với ông, lúc trước có sốt ruột nàng cũng nghẹn không nói lời nào.”

An Bình Hầu nghe vậy trong lòng càng khó chịu hơn.

Nếu không có những chuyện năm đó, nữ nhi làm sao có thể nhất cử nhất động không hề tức giận chút nào, trở nên giống như người gỗ.

Đúng là tuổi thơ hồn nhiên, hẳn là giống như cô nương bình thường sẽ cười làm nũng với mình, tức giận lên, có thể trừng mắt không chịu buông tha với mình mới đúng.

Đều do thằng nhóc thối Tống Tấn Đình kia!

An Bình hầu lúc này làm mặt lạnh, quay đầu về phía nhi tử còn đang đứng ở một bên cân nhắc bản tấu: "Con còn đứng ngây ngốc ra đó làm gì, muội muội ra cửa cũng không biết đi tiễn, lại đây cho ta!”

Dứt lời nhấc chân đi về phía thư phòng, đám người đi theo vào, rầm một tiếng đóng cửa thư phòng, không biết lại muốn thương lượng đại sự gì.

--

Tạ Ấu Di đơn giản thu dọn liền ngồi lên xe ngựa trở về thư viện.

Dương viện sĩ là lão thần trong triều, có giao tình với tổ phụ nàng, bình thường cũng khá chiếu cố nàng. Nàng mặt dày đi cầu xin thêm một lần nữa, chắc ông ấy vẫn sẽ ra tay giúp đỡ, giúp nàng dò la tin tức.