Nói đến chuyện gây họa của cha và huynh trưởng, Tạ Ấu Di thật sự phải đau đầu.
Tước vị Tạ gia là do thái gia gia nàng kiếm được, phụ thân chỉ việc thừa tước từ tổ phụ.
Thái gia gia cùng tổ phụ đều là đại tướng kiêu dũng thiện chiến, thế mà tới đời cha nàng, phong thủy Tạ gia giống như xoay một vòng.
Cha nàng từ nhỏ văn võ đều kém, chỉ biết gây họa. Ông nội nàng thấy đứa con trai độc nhất này quá mức ngang bướng, sợ nhi tử hoàn khố nắm giữ binh quyền sẽ gây ra đại họa, nên trước khi lâm chung đã giao toàn bộ binh quyền lại cho Hoàng đế.
Nhưng mọi người đều lén lút bàn tán, nói rằng Tạ lão Hầu gia sợ sau khi mình qua đời, Hoàng đế sẽ ra tay với con trai mình, dù sao những kẻ nắm giữ binh quyền đều khó tránh khỏi bị kiêng dè, cho nên ông đã dùng binh quyền để đổi lấy sự bình yên cho con cháu.
Còn nói An Bình hầu ăn chơi trác tán mà số tốt, lúc lão Hầu gia còn sống đã tranh thủ kiếm cho con trai một mối hôn sự tốt đẹp, cưới được con gái độc nhất của phú thương Giang Nam, không có binh quyền vẫn được hưởng vinh hoa phú quý, không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.
Người ngoài nói gì, nàng chưa từng để tâm, nhưng phụ thân nàng thật sự là một kẻ ăn chơi trác táng hàng thật giá thật, còn rủ rê cả huynh trưởng cùng nhau quậy phá. Mỗi lần gây chuyện thị phi bên ngoài, bị người ta kiện đến tai Hoàng thượng, mẫu thân nàng lại phải lấy cớ quyên góp tiền bạc cho quốc khố, dâng bạc cho Hoàng đế để dàn xếp ổn thỏa cho chồng và con trai.
Trong lòng nàng hiểu rõ, nếu không phải Hoàng đế niệm quân công tích góp của Tạ gia thế hệ trước, mở một mắt nhắm một mắt làm ngơ, An Bình hầu phủ có lẽ đã thật sự bị hủy hoại trong tay phụ thân nàng rồi.
Vì chữa bệnh, những năm trước nàng được gửi đến nhà ngoại ở Giang Nam, sau khi trở về kinh thành, chứng kiến
cảnh tượng của hầu phủ, nàng sao có thể không lo lắng cho được. Nhưng dù có khuyên bảo thế nào, phụ thân và huynh trưởng cũng chỉ có thể yên phận được vài ngày, ba ngày sau lại tiếp tục gây chuyện thị phi, khiến người ta chán ghét.
Tạ Ấu Di trong lòng mệt mỏi, giọng điệu nghiêm nghị, ngay cả nét mặt hờ hững cũng trở nên lạnh lùng hơn.
An Bình hầu gia nhận ra dấu hiệu tức giận trong giọng nói của con gái, vội vàng xua tay lắc đầu thanh minh: "Không có, không có, con gái ngoan, cha đã gần mười ngày không ra khỏi cửa rồi, lấy đâu ra thời gian mà gây chuyện thị phi chứ."
An Bình hầu gia tuy ăn chơi trác táng, nhưng lại vô cùng yêu thương con gái, sợ nàng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, hận không thể lập tức thề thốt để nàng yên tâm.
Lúc này, An Bình hầu phu nhân bước qua ngưỡng cửa, nắm lấy tay con gái, dịu dàng vuốt ve đầu nàng, định giải thích cho chồng. Gần đây, phu quân nhà bà thật sự rất ngoan ngoãn, còn ở nhà đọc hai cuốn binh thư đấy!
Thế nhưng, luôn có những lúc trời không chiều lòng người, An Bình hầu phu nhân còn chưa kịp mở miệng, quản gia đã vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa hô: "Hầu gia! Hầu gia không xong rồi! Đức công công bên cạnh Thánh thượng đến rồi, hơn nữa còn hùng hổ lắm!"
Lời vừa dứt, An Bình hầu gia đã sởn gai óc.
Cũng không phải ông sợ Thánh Thượng, là sợ ánh mắt lạnh lùng của nữ nhi quét qua.
Ông thật sự không có gây họa, Thánh Thượng lúc này phái người đến góp vui cái gì, chẳng lẽ là muốn tính sổ chuyện cũ sao?
Trong lòng An Bình hầu còn đang kêu khổ thấu trời, thì Đức công công đã đến nơi.
Tạ Ấu Di lúc này cũng không để ý ép hỏi phụ thân rốt cuộc đã làm gì, chỉ đành xoay người, hành lễ với người vừa tới.
Người trong cung, lại còn là người bên cạnh Hoàng thượng, ai mà chẳng phải cẩn thận đối đãi.
Đức công công thấy mấy vị chủ tử của hầu phủ đều có mặt, bèn nhếch mép cười, không nói nhiều lời khách sáo, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "An Bình hầu gia, Hoàng thượng lệnh cho Tạp Gia đến truyền lời."
Nội thị trong cung đều có giọng nói the thé, mỗi khi nói năng mỉa mai, lại giống như rót gió lạnh vào lòng người, khiến người ta thấy lạnh sống lưng.
Mọi người trong An Bình hầu phủ vội vàng quỳ xuống, Tạ Ấu Di bởi vì thái độ của Đức công công mà trong lòng bất an.
Nàng đang cố gắng lắng nghe xem thánh thượng có ý chỉ gì, Đức công công từ trong tay áo rút ra thứ gì đó, "bốp" một tiếng ném thẳng vào trán phụ thân nàng
Trong lòng nàng hoảng sợ, ánh mắt đuổi theo thứ rơi xuống đất, phát hiện là một bản tấu chương!
Đức công công cao giọng nói: "An Bình hầu to gan, đức không xứng vị, từ hôm nay bị cấm túc trong phủ, không được phép bước ra ngoài nửa bước. Nếu dám trái lệnh, sẽ bị xử tội mưu phản!"
Dứt lời, Đức công công thở dài nhắc nhở một câu: "An Bình hầu, ngài hãy xem kỹ tấu chương, tự giải quyết cho tốt." Rồi lắc đầu bỏ đi, như thể cảm thấy An Bình hầu gia vô phương cứu chữa.
Đợi người đi xa, Tạ Ấu Di còn quỳ gối trên phiến đá lạnh như băng, cảm giác lạnh lẽo trên đầu gối lan đến tận tim.