Chương 31

“Em gái nhỏ, hát đi! Không sao cả, có bọn nó xếp hạng cuối rồi!” Thạch Đầu cũng đến hùa theo: “Nào, cho Tiểu Thiền một bài nhạc thiếu nhi. Em biết hát bài nhạc thiếu nhi nào?”

“Em... không biết.” Ngu Thiền cảm thấy thật là xấu hổ.

Bùi Vân Sơ vụиɠ ŧяộʍ cười: “Nếu không cho em ấy bài Ngôi sao nhỏ đi.”

Ngu Thiền: ...

“Anh hát cùng em.”

Thế là Ngu Thiền bất đắc dĩ phải hát bài Ngôi sao nhỏ cùng với Bùi Vân Sơ.

Âm thanh của Bùi Vân Sơ trong trẻo, hát rất êm tai, Ngu Thiền có chút không dám mở miệng hát, được Bùi Văn Sơ lôi kéo khẽ ngâm nga được vài câu.

Vừa rồi lúc Thạch Đầu mở bài hát cho bọn cô anh ta vô tình chọn một ca khúc được yêu thích khác cùng tên. Sau khi bọn họ hát xong, bài hát tiếp theo là một bài tình ca song ca nam nữ.

Đúng lúc có một đôi nam nữ trong lớp hát được nên họ tiếp tục hát.

Ngu Thiền nghe bọn họ hát, ánh mắt không khỏi bị Bùi Vân Sơ đang trò chuyện vui vẻ bên cạnh hấp dẫn, ánh đèn trong phòng mờ ảo quét qua vẻ đẹp tuấn tú của thiếu niên, rơi vào trong mắt anh trông giống như một ngôi sao nhỏ.

Sau bữa cơm chiều, Ngu Thiền đi cùng Ngu Tân Cố về nhà, Bùi Vân Sơ gọi xe đưa họ đến cửa tiểu khu. Sau khi đỡ Ngu Thiền xuống xe, Ngu Tân Cố buông tay ra luôn, một mình đi tới phía trước.

Ngu Thiền cảm thấy kỳ quái nên gọi anh: “Anh đi nhanh như vậy làm gì?”

“Hơ, hiện tại em biết anh là anh ruột sao?”

Như Thiền cảm thấy khó hiểu: “Em lại chọc giận anh à?”

Ngu Tân Cố cười lạnh, Ngu Thiền không biết đã đắc tội anh lúc nào, chỉ cảm thấy anh tâm tình bất định, rất khó hầu hạ.

Ngu Tân Cố đợi cô đi tới: “Em giỏi lắm Ngu Thiền! Bảo sao anh thấy em đột nhiên lại quan tâm chuyện anh thi đỗ nơi đó hay không, hóa ra tất cả đều là vì Bùi Vân Sơ, anh thi rớt em cũng không quên chế nhạo một hồi.”

Ngu Thiền: “...”

Có thể là cảm thấy mình quả thật có chút thất đức, Ngu Thiền yếu ớt giải thích: “Em nào có? Em cũng hy vọng anh có thể thi đậu Đại học Đế Đô mà được chưa?”

“Ha ha.”

Ngu Thiền: “Anh không thi đậu thì em được lợi gì à? Vốn dĩ là do anh không cố gắng hết sức, còn nói em!”

Ngu Tân Cố bị mồm miệng lanh lợi của cô làm cho tức giận tới mức tắt tiếng: “Em không thể an ủi anh một chút sao?”

Ngu Thiền sững sờ: “À, sang năm thi tốt nhé.”

Ngón tay Ngu Tân Cố gõ vào trán cô: “Miệng em thật xui rủi. Anh có chết cũng không học lại!”

“Học lại thì làm sao? Lại có thêm một cơ hội chẳng lẽ không tốt sao?”

Ngu Tân Cố không định để ý đến cô, hơi ngồi xổm xuống: “Đi lên, anh cõng em, nhìn em chậm chạp như vậy trông thật phiền!”

“Chân của em đang bị thương, anh còn chê em phiền, không phải anh cũng không an ủi em sao?” Ngu Thiền dỗi ngược lại khiến Ngu Tân Cố á khẩu không trả lời được.

Cuối cùng Ngu Tân Cố vẫn không học lại. Cũng không biết nên nói là vận khí của anh tốt hay là không tốt nữa, vừa hay trùng hợp viên Công nghệ thông tin của Đại học Thanh Cương tuyển sinh cho hai chuyên ngành tương đối thiếu người. Vào giữa tháng tám anh nhận được thông báo trúng tuyển, còn cùng chuyên ngành với Bùi Vân Sơ, như là một sự sắp đặt.

Ngu Tân Cố buồn bực không đến hai ngày đã thản nhiên tiếp nhận kết quả này, mặc dù chuyên ngành cùng trường học anh đều không thích nhưng tốt xấu gì cũng gần nhà, với người lười nhác như anh thì ở gần nhà cũng có chỗ tốt.

Mùa hè này đối với Ngu Thiền mà nói thì hình như cũng không có dài đằng đẵng như vậy, Bùi Vân Sơ thường đến gặp cô, thỉnh thoảng Tạ Lâm Hãn, Triệu Dương cũng tới tìm Ngu Tân Cố chơi, hơn nữa không có gánh nặng việc học, mỗi ngày trôi qua đều rất nhẹ nhàng.

Thoáng cái đã đến mùa khai giảng rồi, Ngu Tân Cố đến Đại học Thanh Cương báo danh, Ngu Thiền cũng đi theo Lâm Mạn đi dạo một vòng. Bùi Vân Sơ cùng Ngu Tân Cố được phân đến một phòng ký túc xá, giường hai người đối diện nhau, xem như là rất có duyên phận.

Bỗng nhiên Ngu Thiền lại cảm thấy Ngu Tân Cố khiến người ta ghét bỏ kia ở Thanh Cảng cũng không hề tệ như thế, cuối tuần cô còn có thể đến tìm bọn họ chơi.

Có điều rất nhanh hiện thực nói cho Ngu Thiền biết rằng ý nghĩ này quá ngây thơ, Ngu Tân Cố mới vào trường đã bắt đầu một tháng huấn luyện quân sự, bọn họ bận rộn đến mức cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi.

Mà Ngu Thiền sau khi vào cấp hai, chương trình học cũng khó hơn tiểu học rất nhiều. Quản lý ở cấp hai cũng nghiêm ngặt hơn so với tiểu học, lúc đang ở trường không được dùng điện thoại, ban đêm cũng còn rất nhiều việc, cô không có thời gian nói chuyện phiếm với Bùi Vân Sơ, nhiều lắm là chào hỏi hai câu.

Cuối cùng cũng hết tiết cuối chuông tan học vang lên, Ngu Thiền thu sách vở lại, ngày mai là lễ Quốc khánh, chắc là đại học cũng nghỉ chứ nhỉ?

Bạn ngồi cùng bàn Chu Lệ Lệ cùng cô đi ra cổng trường: “Tiểu Thiền, lễ Quốc Khánh cậu đi đâu chơi vậy?”

“Tớ cũng không biết, khả năng là sẽ đi thành phố C.”

“Thành phố C? Ở đó rất nhiều đồ ăn, thật hâm mộ cậu! Mẹ tớ phải tăng ca vào Quốc khánh, tớ chỉ có thể ở nhà chơi.”

“Ở nhà tốt biết bao, tớ thích ở nhà hơn." Hôm trước Lâm Mạn nói Quốc Khánh cả nhà đi thành phố C chơi nhưng Ngu Thiền không muốn đi lắm.

“Tại sao vậy?”

“Say xe.”

Hai người đang trò chuyện, tóc đuôi ngựa của Ngu Thiền bị người khác giật một cái, cô tức giận quay đầu, một nam sinh trắng nõn ở bên cạnh cười đùa tí tởn chạy đi.

Ngu Thiền đuổi theo nhưng chân vừa mới khỏi, cô không dám đuổi theo, chỉ có thể tức giận trừng mắt với nam sinh kia.

“Văn Vũ Tường, cậu lại trêu Ngu Thiền!”

“Tớ thích thế đấy, cũng có phải là trêu cậu đâu!” Nam sinh kia không có chút hối hận nào, còn rất phách lối.

Chu Lệ Lệ đuổi theo,Văn Vũ Tường chuồn rất nhanh, Chu Lệ Lệ không đuổi kịp, tức giận đến mức chống nạnh mắng to.

Ngu Thiền chỉnh sửa buộc lại mái tóc bị kéo lỏng lẻo.

Chu Lệ Lệ nói: “Cậu có phải có khúc mắc gì với Văn Vũ Tường không, nếu không tại sao cậu ta luôn nhằm vào cậu?”

Ngu Thiền cũng rất bất đắc dĩ: “Tớ và cậu ta không học chung tiểu học, làm gì có khúc mắc nào? Có thể là cậu ta nhận nhầm người đấy!”

“Cả lớp có nhiều bạn nữ như vậy, cậu ta chỉ thích động tay động chân với cậu, tớ cảm thấy nhất định là có nguyên nhân.” Chu Lệ Lệ một bộ vắt óc suy nghĩ: “Ây da! Tớ biết rồi, có khi nào là cậu ta thích cậu rồi không?”

Ngu Thiền cạn lời: “Đừng có mà nói lung tung!”

“Tớ nói thật, thật ra Văn Vũ Tường cũng khá đẹp trai, tớ nghe nói cậu ấy còn là lớp trưởng ở trường tiểu học thực nghiệm, lớp chúng ta không có mấy người đẹp trai hơn cậu ta nữa đâu...”

Ngu Thiền vội vàng ngăn lại: “Có thể là các cậu chưa thấy qua người có dáng dấp đẹp trai chân chính.”

Chu Lệ Lệ bắt đầu buôn chuyện: “Vậy cậu nói xem ai có dáng dấp đẹp trai? Để tớ nhìn xem cậu thích loại hình nào.”

Ngu Thiền khinh thường: "Tớ tùy ý chỉ đại một người trên đường cũng đều đẹp hơn cậu ta.”

“Khoác loác, cậu chỉ tớ xem”.

Ngu Thiền tiện tay chỉ một cái: “Đây này”.

Chu Lệ Lệ nhìn qua thì thấy hai thanh niên đạp xe đạp đứng ở bên đường, ánh nắng chiều thu chiếu lên người họ, làm lộ ra những đường nét sắc nét, giống như những thiếu niên đẹp trai sạch sẽ bước ra từ manga.

“Mẹ nó! Thật đúng là cực phẩm!”

???