Chương 10

18.

Tôi không đề cập việc ly hôn với Chu Mục.

Anh đối xử với tôi ngày càng tốt, cũng quấn lấy tôi nhiều hơn.

Làm bữa sáng trước khi đi làm, khi tan sở sẽ đón tôi, mua hoa cho tôi, mua món tôi thích ăn, mua đủ món quà mà tôi thích.

Đồng nghiệp trong công ty trêu đùa: “Chị Tân, chồng chị yêu chị như vậy, chị có bí quyết gì không?”

Tôi chỉ cười.

Thỉnh thoảng Trần Vi sẽ gọi điện thoại đến, anh sẽ cúp máy không dấu vết.

Ngày nọ Trần Vi đột ngột tìm đến cửa. Vẫn là quán café dạo trước.

Vẻ thong dong lần trước mất hết, hoàn toàn không còn khí thế kiêu ngạo khıêυ khí©h tôi.

“Cô đã làm gì?” Trần Vi nhìn tôi chằm chằm, bàn tay siết chặt cốc đến đốt ngón tay trắng bệch.

Tôi nhấp ngụm café, mỉm cười nhìn cô ta: “Tôi không làm gì cả.”

Chỉ là đã nói với anh tôi từng yêu anh nhiều như thế nào. Sau đó lại lập tức bứt ra rời đi mà thôi.

Tại sao phải ly hôn để thành toàn cho họ?

Một người cầu mà không được, một người muốn cứu vãn không được.

Như vậy không phải càng tốt sao.

“Tống Tân! Anh ấy không yêu cô! Người anh ấy yêu là tôi! Là tôi!”

Trần Vi mất bình tĩnh, phẫn nộ hét vào mặt tôi. Nhưng mà lặp đi lặp lại, nhấn mạnh như thế lại không thấy được mấy phần tự tin.

“Thế à.” Tôi buông café đứng dậy. “Vậy thuyết phục Chu Mục ly hôn với tôi đi. Cô làm được sao, Trần Vi?”

19.

Chu Mục hẹn tôi Lễ tình nhân ra ngoài. Tôi đồng ý, địa điểm là nhà hàng hôm trước.

Khi Chu Mục đến, anh hơi sững người trong giây lát, rồi lại âm thầm che giấu. Anh đặt hộp quà xuống: “Lần trước anh thấy, rất hợp với em.”

“Cảm ơn.”

Tôi mở hộp quà, bên trong là sợi dây chuyền kim cương màu hồng xa xỉ.

“Xin lỗi, thời gian qua bận quá nên chưa chuẩn bị quà cho anh.

“Không sao.” Chu Mục cười, vẻ lấy lòng, “Hôm nay em có thể đi cùng anh là món quà tốt nhất…”

Lời anh nói bị vùi lấp trong rượu vang đỏ đột ngột đổ xuống. Chiếc áo sơ mi trắng vấy bẩn, chất lỏng màu đỏ chảy từ tóc nhỏ xuống bàn. Tôi mở máy ảnh, nhắm vào người đối diện.

“Chu Mục!” Trần Vi ném ly rượu trong tay xuống đất vỡ vụn ra. Giọng cô ta sắc nhọn mà thê lương buồn bã:

“Anh dành ngày Lễ tình nhân với cô ta! Tại sao anh không chịu trả lời tin nhắn của em! Có phải anh thay lòng đổi dạ rồi không! Có phải, có phải anh… thật sự yêu cô ta!...”

Chu Mục không nói gì, đứng dậy nhận khăn mặt do nhân viên phục vụ đưa tới, lau rượu vang trên mặt mình.

Những ánh mắt tò mò từ bốn phương tám hướng vây quanh chúng tôi. Tôi ung dung ngồi ở chỗ của mình, nhìn trò khôi hài này.

“Xin lỗi.” Chu Mục phớt lờ cô ta, nhìn tôi, “Tiểu Tân, có chút chuyện ngoài ý muốn.”

Nhân viên phục vụ bên cạnh bắt đầu cản Trần Vi.

“Em đừng giận, anh sẽ bù…”

“Tống Tân!” Ánh mắt Trần Vi bỗng chuyển sang tôi: “Cô cố ý! Cô cố ý đúng không? Cô cố tình nhắn cho tôi biết, cố tình làm tôi tức giận, cố tình để tôi đến tìm cô, sau đó xấu mặt!”

Cô ta càng nói càng tức tối, cầm chai rượu trên bàn ném thẳng vào người tôi.

Trong chớp mắt, có người chắn trước mặt tôi. Tiếng va đập mạnh khiến người ta giật mình. Tôi được Chu Mục ôm vào lòng. Nghe nhịp tim đập mạnh mẽ từng tiếng từng tiếng của anh.

Nhưng tôi vô cảm.

Trần Vi bị ngăn lại ở đó, tay vẫn còn giữ nguyên tư thế ném chai rượu.

Chu Mục quay người, nhanh chóng tát cô ta một cái thật mạnh.

“Tôi không thay lòng đổi dạ. Trần Vi. Cô ấy mới là vợ tôi.”

Quần chúng vây xem tặc lưỡi hít hà, tôi nghe ai đó nói khẽ, Trần Vi đồ điên khùng. Làm kẻ thứ ba còn dám đến nhảy nhót trước mặt chính chủ.

Mặt Trần Vi tái nhợt nhìn Chu Mục, khóc không ngừng.

Trò hề này cuối cùng đã bình ổn lại sau khi Trần Vi bị nhân viên phục vụ mời ra ngoài.

Tôi cũng không còn tâm trạng ăn uống, Chu Mục cũng nhếch nhác.

Cứ thế rời đi.