Chương 11: Liên Nhi

Chu Nhiên khom lưng đi tới chỗ Thụy Cát ở trước cửa thư phòng, cách hắn hai ba bước, “Thụy Cát, ta hỏi ngươi, trước đây bên người Hạ Thịnh có cái thị nữ kia không?”

“Dạ?” Thụy Cát tận chức tận trách đứng nghiêm, nhẹ nhàng lắc đầu, “Thiếu phu nhân, ngài lớn lên từ nhỏ với thiếu gia, loại chuyện này ngài hẳn là người rõ ràng nhất.”

Chu Nhiên khoanh tay trước ngực, chân dậm xuống đất, “Sao ta biết được? Ai muốn xen vào những việc này của huynh ấy!” Nàng không cẩn thận nói lớn tiếng, vội vàng khom lưng che miệng mình lại, cẩn thận nghe phát hiện bên trong không có động tĩnh, nàng mới tiếp tục hỏi, nếu loại chuyện này bị Hạ Thịnh biết hắn nhất định sẽ cười nhạo nàng!

Đôi mắt Thụy Cát không chút hoảng loạn, nói, “Nhưng Thụy Cát thật sự không biết, bằng không thiếu phu nhân đi hỏi phu nhân xem? Nói không chừng phu nhân lại an bài thông phòng cho thiếu gia.”

“Yểu Kiều?” Chu Nhiên vừa định mở miệng, thấy sau lưng truyền đến giọng nói, nàng nhíu mày quay đầu, kết quả nhìn thấy Hạ Ngọc, mày giãn ra, cười chào nàng ấy, “Nhị tỷ tỷ.” Trước khi nàng mười tuổi cả ngày chạy tới phủ Thừa tướng chơi, Hạ Ngọc sẽ mua cho nàng rất nhiều trang sức và đồ ăn ngon, nàng và Hạ Ngọc cũng coi như thân cận, hiện giờ nhìn phiên bản lúc lớn, nàng cũng có chút kinh hỉ.

“Muội ở đây làm gì? Thời tiết nóng như lửa, mau vào trong đi.” Hạ Ngọc đi ngang qua, thấy đệ muội khom lưng lén lút nói chuyện phiếm với gã sai trước thư phòng của đệ đệ, nàng ấy nhìn có chút không hiểu, nhưng cũng nghe tin Chu Nhiên mất trí nhớ, hiện tại trên dưới thôn trang không có người nào không biết.

“Không đâu, không đâu, muội đi ngay đây.” Chu Nhiên cười ngượng ngùng, đứng thẳng lưng quay người muốn đi, đột nhiên đi đến bên cạnh Hạ Ngọc hỏi, “Nhị tỷ tỷ, tỷ có biết… Lúc trước trong phòng Hạ Thịnh có nha hoàn thông phòng hầu hạ không?”

“Nha hoàn thông phòng?” Hạ Ngọc nhìn mỹ nhân trước mặt, đột nhiên toát ra ý đồ xấu, nàng ấy cười tươi nói, “Có, nửa năm trước khi thành thân với muội mẫu thân vì chuyện của Nho Thừa, tìm một nữ nhi gia thế trong sạch đến dạy hắn.”

Chu Nhiên vừa hỏi, kết quả đúng là có thật! Kia vừa đúng đoạn thời gian nàng mất trí nhớ! Hạ Thịnh đáng ghét! Còn nói thích nàng!

“Vậy hiện giờ?” Chu Nhiên thừa thắng xông lên tung ra một vấn đề khác, nếu đăng đồ tử Hạ Thịnh còn liên quan đến thông phòng kia, nàng lập tức băm nát hai lạng thịt dưới thân hắn! Nàng nói Hạ Thịnh sao có thể bắt nạt nàng thuận buồm xuôi gió như thế!

Nhưng Chu Nhiên không biết nam nhân là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, loại chuyện này không thầy dạy cũng hiểu.

“Sau khi muội gả tới đây, nha hoàn kia tất nhiên không ở trong phòng, nàng tên Liên Nhi, bây giờ làm việc ở phòng giặt, muội muốn đi xem không?” Hạ Ngọc nắm tay nàng, cũng không phải nàng ấy bịa chuyện.

Phòng giặt thực sự có một người tên Liên Nhi, vốn là thị nữ tam đẳng trước khi Hạ Ngọc xuất giá, sau khi xuất giá Liên Nhi không đi theo nàng ấy mà đi đến phòng giặt, dáng vẻ cũng xinh đẹp thanh tú, một đôi mắt hồ ly, cạnh mắt còn có nốt ruồi nhạt, môi hơi mỏng trời sinh anh hồng, vốn dĩ làm thông phòng cho Hạ Thịnh nhưng hắn không cần.

Chu Nhiên nhìn thị nữ trước mặt, phong cách hoàn toàn khác nàng, nàng nhíu mày, nàng mắt tròn miệng anh đào, diện mạo hơi ngây thơ trẻ con, trên người lại có thịt, đặc biệt gần đây gầy đi cho lên phía trước ngực rất lớn, nhưng so ra vẫn kém dáng vẻ trời sinh trêu người của Liên Nhi, nàng chỉ lặng lẽ nhìn vài lần rồi lôi kéo Hạ Ngọc đi, trong lòng không thoải mái nhưng cũng không nói gì.

“Nhị tỷ tỷ, Hạ Thịnh thích nàng ta sao? Bằng không đưa về đây đi…” Nàng cảm thấy mỹ nhân xinh đẹp như vậy, nàng đúng là không bằng, nếu Hạ Thịnh thích người ta như vậy, nàng cũng có thể lý giải, ai không thích xinh đẹp? Hơn nữa tính tình của nàng cũng chẳng ra gì, Hạ Thịnh cũng do bị nàng bức ép thành thân, còn không bằng đưa người hắn thích về phòng, cũng khiến cho hắn vui vẻ chút.

Chờ một thời gian qua, nàng sẽ hòa ly với Hạ Thịnh! Chẳng phải đẹp cả đôi đường sao!

“Ai da đệ muội tốt của ta, muội đừng nói như vậy, sao một thị nữ nha hoàn có thể so với muội? Cái gì mà thích với không thích, Nho Thừa thích muội nhất, nhìn ta này không nên há miệng trêu chọc nói dối muội.” Hạ Ngọc biết nàng ấy chơi lớn rồi, vội vàng xin lỗi.

“Không có gì.” Chu Nhiên vẫy tay, gọi Nguyệt Nguyệt tới trước mặt, bảo nàng ấy đi an bài Liên Nhi vào thư phòng hầu hạ.

Hạ Ngọc há miệng thở dốc, cứng họng, đệ muội nàng ấy… Quá khoan hồng độ lượng… Hy vọng đệ đệ nàng ấy biết chuyện này có thể tha cho nàng ấy, cũng không có việc gì, tình thú giữa phu thê! Nói nữa, đệ đệ nàng ấy bây giờ không đánh lại phu quân Võ Trạng nguyên của nàng ấy, thậm chí còn phải dựa vào hắn hỗ trợ, tuy Hạ Ngọc cũng không thể biết gần đây hai người đang thương lượng chuyện gì.

Hạ Thịnh cầm bản đồ trong tay, thương lượng xong với Văn Kim, nói lời cảm tạ hắn, “Làm phiền nhị tỷ phu rồi.” Văn Kim lắc đầu, Hạ Thịnh cất bản đồ, Võ Trạng Nguyên đứng dậy định đi ra ngoài, kết quả một thị nữ tiến vào, khuôn mặt thị nữ kia có nét đào hoa, mặc áo váy hồng nhạt, trên tay bưng trà Long Tỉnh và một đĩa bánh hạt sen.

“Tam thiếu gia, thiếu phu nhân gọi nô tỳ tới, hầu hạ trong thư phòng cho tam thiếu gia, nô tỳ tên là Liên Nhi.” Giọng nói của Liên Nhi như chim hoàng oanh, thật ra trong lòng không tình nguyện, nàng ta không muốn hầu hạ thiếu gia nghịch ngợm này, khi còn nhỏ nàng ta hầu hạ trước mặt Hạ Ngọc, Hạ Thịnh không ít lần làm vỡ chén lưu li trong phòng tiểu thư, mỗi lần nàng ta đều phải thu dọn, thật là mệt chết người! Vốn dĩ tiểu thư nhà nàng ta xuất giá, nàng ta đi phòng giặt cũng cảm thấy khá tốt, cái này tốt! Không phải đi hầu hạ người!

“Cái gì??” Hạ Thịnh hoài nghi hắn nghe lầm, nhìn thị nữ trước mặt, “Ngươi lặp lại lần nữa, ai bảo ngươi tới?”

“Thiếu phu nhân.” Liên Nhi lặp lại một lần nữa, lỗ tai thiếu gia không tốt sao! Còn bắt nàng ta lặp lại một lần!

Hắn nói mà! Vừa rồi Chu Nhiên lén lút ở trước thư phòng không biết làm gì, thì ra là tìm thị nữ mới cho hắn! Hắn cần sao!

Văn Kim cười khúc khích, hắn dường như lập tức biết đây là chủ ý của ai, hắn hành lễ, “Nho Thừa, ta đi trước, đệ cùng thị nữ mới của đệ… cố gắng ở lại câu thông tình cảm đi.” Hắn một bên nén cười vừa đi ra khỏi thư phòng, nhìn có chút chật vật.

Hạ Ngọc đứng ở cuối đường nhỏ trước thư phòng chờ hắn, thấy hắn đi ra, lập tức đi tới, “Thế nào? Ta ra chủ ý thế nào?”

“Ta biết ngay là chủ ý của nàng.” Văn Kim gõ nhẹ lên chóp mũi nàng, “Nàng không sợ phu thê bọn họ cãi nhau sao, đứng ở đây sao không bung dù? Có nóng không?”

“Chàng không hiểu chút tình thú này đâu? Ta thấy đệ muội hỏi vấn đề này, trong lòng chắc chắn cũng có Nho Thừa!” Nàng kéo cánh tay hắn, Văn Kim bung dù cho nàng, hai người chậm rãi trở về tây sương phòng, Hạ Ngọc vừa đi vừa nói chuyện, Văn Kim lau mồ hôi cho nàng ấy.

Trong thư phòng Hạ tam thiếu gia Hạ Thịnh đang khổ sở, “Ngươi ngươi ngươi, ngươi đi ra ngoài!” Hắn chỉ vào người đang đứng ngay ngắn, Liên Nhi xoay người rời đi, lại bị hắn gọi lại, “Đứng lại, mang mấy cái đồ này đi!” Hắn lại chỉ vào đồ Liên Nhi bê vào, nhìn thấy tim lại đau!

Trong lòng Liên Nhi thầm mắng, bê đồ vật ra ngoài “Phạt đứng”.

Thụy Cát đang muốn lười biếng, thấy tiếng cửa mở ra, hắn đứng thẳng người, sau đó thấy bên cạnh truyền đến mùi hoa, liếc mắt nhìn người bên cạnh, nàng ta bê mâm, khác với hắn ta, vừa ra khỏi cửa liền lười nhác ngồi xổm xuống dưới, vùi đầu vào trong đầu gối, như đang khóc…

Thụy Cát lặng lẽ dịch qua, “Ngươi, ngươi khóc sao?”

Liên Nhi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, “Cái gì? Không có.” Hắn không động đậy, thế cho nên nàng không để ý có người, đang định nghỉ ngơi một lát, xem ra không được rồi. Vội vàng đứng lên.

“Không có việc gì! Ngươi ngồi xổm đi, ta sẽ không nói cho thiếu gia.” Thụy Cát đỏ mặt, mặt hắn ta bị ống tay áo của thị nữ này phất qua, thật sự quá thơm…

“Đa tạ, ngươi tên là gì? Ta là Liên Nhi, vốn là thị nữ tam đẳng trong phòng nhị tiểu thư, sau này tới phòng giặt, hiện giờ tới hầu hạ thư phòng cho tam thiếu gia.” Nàng ta nói câu cuối cùng rất không tình nguyện.

Thụy Cát cũng ngồi xổm xuống, “Ta là Thụy Cát, là gã sai vặt bên cạnh tam thiếu gia, nghe khẩu khí của ngươi, ngươi không thích thiếu gia sao?”

“Ngươi không hiểu, khi còn nhỏ ta hầu hạ nhị tiểu thư, thiếu gia cả ngày tới nháo, tàn cục đều do ta dọn dẹp, làm ta cảm thấy rất mệt mỏi. Nghe nói trong phòng tam thiếu gia không có thị nữ, sao lại gọi ta tới…” Nàng ta thật sự rất không muốn! Rốt cuộc có ai tới cứu nàng ta không!

Thụy Cát cảm thấy chủ tử của mình khá tốt, không đáng ghét như Liên Nhi nói, “Thiếu gia khá tốt, ngươi ở chung lâu với ngài ấy rồi sẽ biết.” Hắn giúp Hạ Thịnh nói chuyện.

“Cái gì!?” Liên Nhi sợ tới mức chân mềm nhũn, mông ngồi dưới đất, ở chung hồi lâu? Nàng ta còn phải tiếp tục hầu hạ tam thiếu gia lâu dài? Đây không phải muốn mạng nàng ta sao!

Thụy Cát vội vàng đỡ nàng ta, rồi sau đó hai người nói chuyện trời đất, họ nhanh chóng làm quen, sau đó Thụy Cát rất chờ mong Hạ Thịnh cả ngày làm việc trong thư phòng, bởi vì như vậy, hắn mới có thể nhìn thấy Liên Nhi.