Chương 1: Cầu hôn

Cầu hôn

Chu Nhiên cúi đầu chỉnh lại đai lưng, trên vai nàng tràn ngập dấu hôn đỏ tím, quay đầu lại, liếc nhìn nam nhân phía sau lưng, “Ngày mai huynh phải đến nhà xin cha ta cầu hôn, có nghe không?”

Hạ Thịnh còn đang giúp nàng sửa sang lại quần áo, kinh ngạc ngẩng đầu, “Cầu hôn?”

“Hạ Nho Thừa! Huynh đã cùng ta như vậy, còn không muốn cầu hôn?!” Chu Nhiên đột nhiên đứng dậy, hung tợn nắm lấy cổ hắn, “Huynh nhất định phải đi! Sáng sớm phải đi! Bằng không chờ tiểu tử Lâm Kỷ kia tới cửa ta liền xong rồi!”

“Lâm Kỷ? Lâm Kỷ nhi tử của Khang Vương? Hắn ta muốn cưới muội?” Hạ Thịnh nắm lấy cổ tay Chu Nhiên, “Có ý gì? Rốt cuộc có chuyện gì?”

Chu Nhiên bĩu môi, “Lâm Kỷ ở ngoài phát ngôn bừa bãi, nói muốn cưới ta về làm tiểu thϊếp, hắn nói loại nữ nhi của quan tam phẩm làm tiểu thϊếp cho thế tử đã là cất nhắc ta, nhưng mà ta không muốn làm thϊếp thất! Ta phải làm đại nương tử chính phòng! Cho nên ta cũng chỉ có thể tới tìm huynh…” Nàng chột dạ, không phải vì xung quanh nàng chỉ có mình Hạ Thịnh là nam tử, mà nàng lớn lên từ nhỏ cùng Hạ Thịnh.

Trong lòng Hạ Thịnh trầm xuống, hắn nghe hiểu, Chu Nhiên chỉ cần người cầu hôn trước khi Lâm Kỷ tới nên mới đến tìm hắn… Mà người này… Là ai cũng có thể…

Hạ Thịnh nhấp môi, “Được, sáng sớm ngày mai ta sẽ tới cửa cầu hôn, ta sai gã sai vặt đưa muội về nhà, ta đi mua sính lễ.” Không sao, có thể cưới được Chu Nhiên, hắn đã cảm thấy đủ.

Chu Nhiên gật đầu, thong thả nghiêng người xuống xe ngựa, để thị nữ đỡ sang một chiếc xe ngựa khác, chạy về phía phủ Đại Lý Tự Khanh.

Hạ Thịnh sai người đi mười một con phố, vội vàng mua sắm sính lễ, từng xe từng xe đi tới, hắn cau mày, sắc trời dần tối, xoay người lên xe ngựa, trở về phủ Thừa tướng.

“Khốn nạn!” Thừa tướng đại nhân đập vỡ tách trà, căm tức nhìn Hạ Thịnh, hung hăng cho hắn một cái tát, “Ta dạy con thế nào!”

“Phụ thân.” Thừa tướng sức lớn, đánh người Hạ Thịnh khẽ lung lay, đầu hơi choáng váng, hắn đứng vững, cong eo, “Lòng ta duyệt Chu Nhiên muội muội, đã đạp hư nàng, không thể không phụ trách với nàng.”

“Đại Lý Tự là nơi nào! Đại Lý Tự Khanh là người nào! Con bị mù rồi sao!” Thừa tướng cho người lui ra ngoài, tự châm cho mình một tách trà, “Ta đã nói với con! Đón dâu không thể vội, ta sẽ tự an bài cho con, ai bảo con đi xâm phạm nữ nhi Chu gia! Con thật là khốn nạn! Uổng phí công ta nuôi dưỡng con!”

“Phụ thân kính mến, sáng sớm mai nhi tử phải tới cửa cầu hôn, thỉnh phụ thân chấp thuận.” Hắn cong eo như cũ, thậm chí quỳ xuống, dù Chu Nhiên không yêu hắn, hắn cũng nguyện ý làm đá kê chân cho hôn sự của nàng.

“Con! Con!” Thừa tướng hết cách, “Cút đi!”

“Cảm ơn phụ thân.” Hạ Thịnh đứng dậy, xoay người đi về phía đông phòng ngủ, hắn ở thư phòng suốt đêm viết ba bức thư, gọi bồ câu tới đưa thư cho Chu Nhiên, nói cho nàng tất cả đã thỏa đáng, bảo nàng ngày mai chờ mình.

Chu Nhiên đang ở trong phòng ngủ đốt đèn, nhìn bồ câu đuôi hồng đưa thư đậu trên mép giường, trong lòng vừa động, đây là bồ câu chuyên đưa thư của nàng và Hạ Thịnh, khi còn nhỏ nghịch ngợm, vẽ chu sa trên đuôi nó, phía sau kéo dài xuống, vội vàng đi tới, gỡ ống thư nhỏ xuống, đã biết ý định của Hạ Thịnh, nàng cũng an tâm.

Trời vừa sáng, Chu Nhiên ngồi trước gương đồng, thị nữ vấn tóc cho nàng, mặt nàng phủ một lớp phấn, lại vẽ mày, lúc nàng đi tới đại sảnh, Hạ Thịnh đã đợi hồi lâu, phía sau hắn chồng mấy cái cái rương lớn, bà mối đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn Chu Nhiên.

Bà mối đi đến bên cạnh Chu Nhiên, “Tiểu thư Chu gia! Hạ tiểu thiếu gia cùng nô chờ đã lâu! Ngài mau đến xem, đây là danh sách sính lễ, một xấp dày…”

“Ta đồng ý, Tiểu Thúy, mau thu vào đi.” Bà mối còn chưa nói xong, Chu Nhiên đã mở miệng, nàng nhìn về phía Hạ Thịnh, tuy rằng đối với hắn vô tình, nhưng cũng cảm ơn hắn đã giải cứu mình trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.

“Ai! Ai!” Bà mối liên tục gật đầu, Hạ tiểu thiếu gia cho bà ta rất nhiều tiền! Việc hôn nhân này thành, đủ để bà ta uống rượu sung sướиɠ non nửa năm.

Chờ Đại Lý Tự Khanh trở về mới biết nữ nhi giấu mình tự đính hôn, ông “Ai nha ai nha” vài tiếng, vỗ đùi, đau lòng hối hận nói, “Yểu Kiều, con thật sự nguyện ý gả cho tiểu tử Hạ Thịnh kia?”

Chu Nhiên gật đầu, “Cha, cha mau chọn ngày đi, sau đó thu dọn sính lễ cho con.”

Đại Lý Tự Khanh chưa từng thấy con gái sốt ruột như vậy bao giờ, chỉ cho là nàng quá thích Hạ Thịnh, đành vội vàng thu dọn đồ, tìm cao nhân bên ngoài tính ngày.

Thê tử của Đại Lý Tự Khanh chết sớm, chỉ để lại một nữ nhi là Chu Nhiên, ông không tục huyền, một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi Chu Nhiên lớn, vốn tưởng rằng có thể để nàng ở nhà thêm vài năm, không ngờ vẫn bị tiểu tử Hạ gia lợi dụng! Nhưng ông sẽ không phản đối quyết định của Chu Nhiên quyết định, chỉ đành nghe theo nàng.

Chu Nhiên ở trong phòng đung đưa hai chân, thị nữ ngồi ở bên cạnh thêu khăn uyên ương, “Cô nương, cô nương tốt, bây giờ người sắp làm phụ nhân, không biết nữ công sẽ bị người khác chê cười, như vậy đi cô nương, ta tìm bà tử dạy ngài, biết một chút cũng tốt.”

“Không cần.” Chu Nhiên từ chối, ném viên đậu phộng vào miệng, nàng nhai đậu phộng, “Mẫu thân của Hạ Thịnh sẽ không để ý mấy cái việc nhỏ không đáng kể này.”

Thị nữ thở dài, chỉ có thể nhận mệnh tiếp tục làm, một đôi khăn uyên ương thêu hai ngày, Chu Nhiên cũng không thèm liếc mắt, ném vào trong rương của hồi môn.

Nàng chỉ mang hai thị nữ của hồi môn, Tiểu Thúy và Nguyệt Nguyệt đang thêu khăn. Tiểu Thúy từ nhỏ đến lớn đều đi theo nàng, mấy năm nay mới chọn thêm Nguyệt Nguyệt, hai người đều chân thành, dẫn theo cũng yên tâm hơn. Thị nữ còn lại, sau hai ngày Chu Nhiên xuất giá Đại Lý Tự Khanh sẽ phân phát đi.

Chu Nhiên uống nửa chén cháo, gắp thêm hai ba miếng thì không ăn nữa, trên tay nàng cầm quạt tròn lụa trắng thêu hoa cỏ, chậm rãi bước về phía hoa viên, đã nhập xuân hơn một tháng, trong hoa viên đều là nụ hoa, Chu Nhiên đi dạo tiêu thực.

Ai ngờ phía tây bùm một tiếng, nàng hoảng sợ, gọi thị nữ tới đây, rồi một mình bước qua, dùng quạt tròn che mặt, thấy Hạ Thịnh mặc áo đen thêu mây vàng ngã trên mặt đất, nàng “Ôi” một tiếng, ném quạt tròn sang một bên, đáng thương quạt tròn sang quý, nâng hắn dậy, “Huynh tới đây làm gì? Sao lại trèo tường khiến mình bị ngã.” Gần đây nàng đang học quy củ, nhìn thấy Hạ Thịnh cũng mặc kệ những quy củ đó.

“Ta nhớ muội.” Giọng nói Hạ Thịnh nhẹ nhàng, hắn bị Chu Nhiên nâng dậy còn có chút ngượng ngùng, mặt ửng hồng, “Nhưng phụ thân không cho ta ra cửa, nói qua mấy ngày nữa sẽ thành thân…”

Chu Nhiên cảm thấy đầu đầy dấu chấm hỏi, “Đúng vậy, qua mấy ngày nữa thành thân rồi, huynh tới làm gì?”

Cái này đến phiên Hạ Thịnh không rõ, hắn không phải đã nói nhớ nàng sao…

“Huynh xem huynh tới một chuyến còn bị ngã, có bị thương không?” Chu Nhiên khom lưng định vén áo choàng của hắn lên xem, làm một nửa rồi mới phát hiện không thích hợp, vội vàng kéo khoảng cách hai ba bước, nhặt quạt tròn trên mặt đất, che mặt, “Nam nữ thụ thụ bất thân.” Nàng giấu đầu lòi đuôi nói.

“Ta không bị thương, ta chỉ là nhớ muội, muốn gặp muội, hiện giờ gặp được, ta thấy đủ rồi.” Hạ Thịnh nhếch miệng cười, nhìn rất ngốc, hắn khom lưng hành lễ với Chu Nhiên, Chu Nhiên làm lễ nghi quy củ với hắn, hắn cũng làm với Chu Nhiên, “Nếu như vậy, ta về đây.”

“Huynh… Huynh cứ như vậy trở về?” Chu Nhiên ngẩng đầu, nhìn bức tường cao lớn, ai da… Mới vừa quét sơn, Hạ Thịnh bị ngã, tự dưng nhiều thêm vài dấu chân.

“Đúng vậy.” Hạ Thịnh đương nhiên, theo ánh mắt Chu Nhiên, thấy dấu chân màu đen, mặt hắn càng hồng, “Đúng… Xin lỗi… Yểu Kiều…” Hắn gọi tên chữ của nàng.

“Không được gọi ta như vậy.” Khi còn nhỏ nàng không hiểu chuyện, lấy tên chữ của Hạ Thịnh ghép đôi với nhau, hiện giờ lớn, trừ bỏ lần trước cá nước thân mật, hai người chưa từng gọi tên chữ của đối phương, một là không hợp quy củ, quá mức thân mật, hai là Chu Nhiên cảm thấy Hạ Thịnh gọi nàng như vậy rất kỳ quái, mười hai tuổi nàng không cho Hạ Thịnh gọi tên chữ của nàng.

“Ta sai thị nữ đưa huynh ra, huynh đừng trèo, sau này tường nhà ta sơn cũng vô ích!” Nàng có chút đau lòng những lớp sơn đó, dẫn Hạ Thịnh đi về phía trước, sai Tiểu Thúy trộm dẫn theo Hạ Thịnh đi cửa hông ra ngoài.