Chương 18

“Nếu không đi, bác bảo vệ sẽ đến đây hỏi thăm cậu đấy.” Chu Gia Diên đứng khoanh tay rũ mắt, đem bản thân thành người ngoài cuộc.

Bác bảo vệ trực ban thật sự đang chú ý đến hai người trẻ tuổi đang một ngồi xổm một đứng trước cửa tiểu khu, không khỏi cẩn thận xem xét tình huống xung quanh.

“Mặc kệ, chân tớ thật sự rất đau, rất đau, không thể đi đường.” Phương Tri Nịnh mang theo tiếng khóc nức nở: “Số tôi thật là khổ a…”

“Thật là quá trớn.”

Chu Gia Diên vừa nói vừa còn lưng, đem người ôm vào trong lòng ngực, chặn ngang bế lên.

Phương Tri Nịnh sợ đến mức la lên, ngay sau đó thoải mái mà nằm ở trong l*иg ngực: “Tôi không nặng chứ?”

“So sánh với lúc tôi đi siêu thị, nặng chết người rồi.”

Đèn trong tiểu khu được thắp sáng trưng, tốp năm tốp ba ông lão nắm tay cháu gái đi ngang qua người Chu Gia Diên. Gió đêm thổi ngược lại, vén tóc mái trên trán Chu Gia Diên lên, lộ ra một cái trám bóng no đủ đựng đầy tinh quang con người.

“Người ven đường đều đang nhìn cậu, người mất mặt cũng không phải là tôi.” Chu Gia Diên trêu ghẹo nói, hắn cười, đuôi mắt hướng lên trên, rất mê người.

Phương Tri Nịnh không nhịn được, liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái. Rồi sau đó đem bản thân vùi vào trong ngực hắn, lộ ra một cái gáy. Nước giặt quần áo tươi máy chui vào trong mũi cô, giống như là sau khi mưa trong núi róc rách lưu lại suối nước trong suốt.

Chu Gia Diên đem động tác của cô thu hết vào trong tầm mắt, không nhịn được bật cười, cái người này, đã sợ còn thích giả vờ.

Trình Kiêu Kiêu lần này thật sự là bị dọa sợ, mỗi ngày đúng hạn lại gửi tin nhắn đến quan tâm tình huống khôi phục của Phương Tri Nịnh. Sự tình là do cô ấy dựng lên, tùy tiện nói thế nào cũng không tránh được trách nhiệm, nếu cô không buột miệng nói ra một câu kia, chân Phương Tri Nịnh cũng sẽ không bị thương.

Xong việc hồi tưởng lại hành vi ngốc nghếch của cô ngay lúc đó, không chỉ có mất mặt mà còn rất ngu xuẩn, hận không thể chết tại chỗ.

Hai chân Phương Tri Nịnh đặt trên ghế sô pha, tâm trạng thật sự rất tốt, an ủi Trình Kiêu Kiêu: “Cái này là trong họa có phúc, nếu chân tớ không bị thương, cậu có thể lấy được số điện thoại của Trần Liệt sao? Cho nên cậu cũng đừng tự trách.”

“Chân cậu bị thương với cái này là hai chuyện khác nhau.” Trình Kiêu Kiêu nghiêm túc nói.

Từ sau khi chân Phương Tri Nịnh bị thương, trên cơ bản Trình Kiêu Kiêu không thể nào nói đùa cùng cô. Bất kể là nói cái gì cũng đều nghiêm túc. Cái này làm cho Phương Tri Nịnh rất không quen. Cô mấp máy môi, hơi suy nghĩ nói: “Nếu không như vậy đi, một tháng sau nhiệm vụ đi nhà ăn lấy cơm liền giao cho cậu, còn có tan học đỡ tớ đi WC.”

“Được!”

“Không cho phép không vui.”

“Ừm ừm.”

Cúp điện thoại, Phương Tri Nịnh chơi cùng Bánh Trôi. Vừa xoa bóp thịt trên người nó vừa xách theo móng vuốt nó nhấc toàn bộ thân thể lên.

Kết thúc kỳ nghỉ tết Trung Thu, Lâm Hồng nhận được đơn đặt hàng ở nước ngoại, lại bắt đầu bận rộn công việc; chỗ trường học của Phương Thanh Viễn nhận được danh hiệu vinh dự “trường học xuất sắc”, ông làm lãnh đạo trường học, lãnh đạo trường học cần lập kế hoạch đặt ra quy định càng tỉ mỉ kỹ càng.

Toàn bộ kỳ nghỉ quốc khánh chỉ có mình Phương Tri Nịnh ở nhà, cũng may bên cạnh có nhà họ Chu, Hứa Lộ Hoa mang cánh trôi đến chơi cùng với Phương Tri Nịnh. Ngày bình thường một ngày ba bữa đều là Hứa Lộ Hoa phụ trách, hôm nay còn đặc biệt chuẩn bị dinh dưỡng phong phú thêm canh xương sườn, để Chu Gia Diên mang sang cho Phương Tri Nịnh.