Chương 16

Tình cảnh này lần đầu tiên Phương Tri Nịnh nhìn thấy, bị dọa đến run rẩy: “Kiêu Kiêu, chúng ta đổi một đường khác đi.”

“Được.”

Trình Kiêu Kiêu ngừng thở dịch chuyển bước chân về phía con ngõ nhỏ, tầm mắt cẩn thận nhìn xem nam sinh bị vây quanh bởi đám côn đồ, nam sinh này rất cao gầy, hẻm nhỏ tối tăm không nhìn thấy rõ mặt hắn lắm, nhưng mà Trình Kiêu Kiêu khẳng định đó là Trần Liệt.

“Biết rồi, cậu trốn đi.”

Phương Tri Nịnh trốn ở phía sau Trình Kiêu Kiêu, còn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của cô ấy, cô đã nghe thấy một âm thanh –

“Chú cảnh sát, bọn họ ở bên trong.”

Phương Tri Nịnh: ???

Bản năng phản ứng từ bên trong, Phương Tri Nịnh nắm chặt lấy cánh tay của Trình Kiêu Kiêu nhanh chân chạy đi, âm thầm chửi mắng: Cũng không phải là diễn phim truyền hình, chiêu này làm gì có tác dụng chứ.

Trình Kiêu Kiêu không đoán được Phương Tri Nịnh sẽ nắm lấy cánh tay cô ấy, toàn bộ thân thể liền đổ về phía Phương Tri Nịnh. Phương Tri Nịnh cũng thật xui xẻo, không nhìn thấy được mặt đất dưới chân có viên đá, nóng vội, một chân cứ như vậy bị vướng ngã là chuyện xảy ra trong nháy mắt.

“… Đau quá!”

Trình Kiêu Kiêu hoảng hốt thất thố, bò dậy từ bên cạnh Phương Tri Nịnh, lại kéo cô dậy: “Này, cậu không sao chứ?” Trong âm thanh tràn ngập sự nôn nóng.

Phương Tri Nịnh liên tục xua tay, để cô ấy không chạm vào cô: “Tớ chật chân.”

Vào đúng lúc này, một người tóc vàng từ trong ngõ đi đến, trên mặt nhăn nhéo lại: “Tiểu mỹ nữ, cảnh sát ở đâu?”

Không có ai trả lời.

Trình Kiêu Kiêu chắn trước người Phương Tri Nịnh, gắt gao nắm chặt tay cô.

Cô hiện tại đang ảo não hối hận, cư nhiên lại vì một người nam sinh chưa từng nói qua hai câu lại u mê đầu óc Hiện tại thì hay rồi, ngây ngốc đem bản thân mình đặt vào trong nguy hiểm.

“Biết gạt bọn tôi có hậu quả gì không?” Tên tóc vàng theo dõi vẻ mặt Trình Kiêu Kiêu, nở nụ cười lộ ra răng vàng khiến cho người khác buồn nôn.

Trình Kiêu Kiêu mặt không biến sắc: “Không biết.”

Phương Tri Nịnh ngồi trên mặt đất rất cẩn thận móc điện thoại ra ấn gọi cảnh sát.

Tầm mắt của cô bị cản trở, không nhìn thấy được người nam sinh đi ra từ trong ngõ nhỏ, nam sinh mặt vô cảm nhìn tên tóc vàng: “Tiền Uy bảo cậu đi vào.”

Âm thanh rất lạnh, Phương Tri Nịnh dừng tay lại một chút, lay cánh tay Trình Kiêu Kiêu liếc mắt nhìn một cái. Tay Trình Kiêu Kiêu cũng đang run rẩy.

Lão đại đám lưu manh kia giữ lại Trần Kiệt vì muốn tìm bạn gái cũ, hiện tại mọi chuyện đã giải quyết xong, đương nhiên sẽ không ở lâu trong ngõ nhỏ.

Trần Liệt xoay người muốn rời đi, lại bị Trình Kiêu Kiêu gọi lại: “Anh… có thể mang bạn tôi đến bệnh viện được không, chân cậu ấy bị thương.”

“Không sợ tôi là người xấu à?” Trần Liệt nghiêng đầu, Trình Kiêu Kiêu chống lại ánh mắt thấy chết không cứu, bình tĩnh nói.

“Anh không phải.”

Trần Liệt dìu Phương Tri Nịnh dậy xuyên qua ngõ nhỏ di ra bên ngoài gọi xe.

“Nè, chân cậu có đau hay không? Thật sự rất xin lỗi, vừa rồi không phải tớ cố ý.” Trình Kiêu Kiêu không ngừng xin lỗi, làm Phương Tri Nịnh ngược lại thấy xấu hổ, trái lại còn an ủi Trình Kiêu Kiêu.

“Cậu đừng như vậy, cũng không phải chuyện lớn gì.”

“Phương Tri Nịnh.”

Đối diện bên đường, Chu Gia Diên sang đường, đi đến bên cạnh Phương Tri Nịnh, thấy cô được một người con trai đỡ, không nhịn được nhíu mày: “Hắn là ai?”

“A, ngõ nhỏ tối quá tôi không cẩn thận bị trật chân, vị soái ca này có lòng tốt đỡ tôi lên.” Phương Tri Nịnh tránh nặng tìm nhẹ, đơn giản giải thích chuyện chân mình bị thương.