Tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm xuyên qua bệ cửa sổ chiếu vào phòng, trên chiếc giường lớn trắng như tuyết, khuôn mặt trắng trẻo gần như trong suốt của cô gái cũng được phủ một lớp vàng mỏng.
Hàng mi đen dày khẽ run lên, đôi môi hồng hào ẩm ướt vô thức nhấp hai lần, sau một lúc, cô gái từ từ mở mắt, lộ ra một đôi mắt sáng ngời thiện lương, mang theo một chút mê hoặc.
Vừa mới tỉnh ngủ, trong mắt Quý U hiện lên một tia mờ mịt, nhưng khi chạm vào một cái đầu màu đen bên cạnh, thân thể không khỏi cứng đờ.
"A ——"
Sau đó, một tiếng hét chói tai thoát ra khỏi miệng cô một cách không thể kiểm soát.
"Ồn ào quá!"
Cái đầu màu đen bên cạnh đột nhiên động đậy, từ trong chăn lộ ra một khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ.
Một mái tóc ngắn màu hạt dẻ rải rác trước trán, trông có vẻ lộn xộn nhưng không mất mỹ cảm, nét mặt vô cùng tuấn tú, không có một chút khuyết điểm nào, trên mặt lạnh lùng lười biếng, mang theo vẻ không vui khi bị đánh thức.
Quý U chớp mắt, sửng sốt mấy giây, sau đó tỉnh táo lại, vội vàng kéo chăn đắp lên người, chỉ vào người đối diện nói: "Anh, sao anh lại ở trên giường của em?"
Bàn tay giấu dưới chăn lặng lẽ nhéo một cái, tê ——, đau quá, chứng tỏ cô không phải đang nằm mơ.
Đêm qua là lần đầu tiên cô trở về nước, cô nhận được cuộc gọi từ mẹ Lam, đến chung cư tên này ở, nhưng thay vì đợi cô, tên này lại lêu lổng ở quán bar.
Cô không có chìa khóa nên phải chạy đến quán bar để tìm người, kết quả lại bị một nhóm thanh niên lôi đi uống rượu.
Sau đó, dường như cô đã uống quá nhiều, không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra.
Lam Hy Tước híp đôi mắt lười biếng, lại gần phía cô, trên mặt toát ra hơi thở nguy hiểm nồng đậm: "Con nhóc xấu xí này, tối hôm qua mới leo lên giường của anh, hôm nay đã trở mặt không nhận người? Hửm?"
"Anh, anh nói bậy!" Quý U đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh: "Lam Hy Tước, anh câm miệng đi, anh không được phép nói bậy."
"Anh đang nói bậy sao? Có cần anh nhắc lại cho em không?" Lam Hy Tước nhếch môi tà ác, "Đêm qua, là ai kéo quần áo của anh, bảo anh không được rời đi, còn muốn dùng vũ lực với anh... "
"Anh, anh ngậm miệng lại, đừng nói nữa!"
Quý U bịt tai lại, dùng chăn che đầu, giọng nói cách lớp chăn vang lên: “Mặc kệ anh nói thế nào, em cũng không tin!”
Lam Hy Tước nhìn người nào đó quấn chặt chăn đến nỗi không lộ một sợi tóc nào, co ro bất động trong chăn, có chút nghiền ngẫm nhíu mày.
Sau đó anh thay đổi tư thế ngủ, hai tay chống cằm, nhàn nhã nhìn cô, xem cô định nằm trong chăn bao lâu.