Chương 74: Không được

Chương 74. Không được

Tống Lưu mang theo phao bơi đi theo Mạnh Tiềm Tinh bơi vào chỗ nước sâu một chút.

Nước biển xanh thẳm, liếc mắt một cái cũng không thấy đáy, nước biển bị ánh nắng chiếu vào có hơi nóng, nhưng độ ấm vẫn thấp hơn làn da một chút, toàn thân ngâm ở trong nước, rất thoải mái.

Mạnh Tiềm Tinh xuống nước bơi khắp nơi, Tống Lưu theo sóng biển để mặc nó đưa cô đi. Phía trước khá rộng, còn có người đang lướt sóng, Tống Lưu ôm phao bơi xem mê mẩn.

Đột nhiên Mạnh Tiềm Tinh từ phía dưới phao bơi của cô ngoi lên, Tống Lưu hoảng sợ, nhanh chóng ôm lấy phao bơi, “Anh làm gì vậy, sợ hết hồn, em còn tưởng em sắp bị lật nữa.”

Mạnh Tiềm Tinh vỗ vỗ phao bơi của cô, “Em coi con vịt con này là thuyền hả? Em nhìn cái gì mà chăm chú quá vậy, không nhúc nhích luôn.”

Tống Lưu bĩu môi, “Nhìn soái ca lướt sóng nha.”

Mạnh Tiềm Tinh híp mắt nhìn, quay đầu véo má cô, “Em thích lướt sóng hả?”

Tống Lưu nghe thấy giọng nói hoài nghi của hắn, còn có một chút uy hϊếp, lựa chọn bỏ qua cái đề tài này, “Anh biết không?”

Không ngờ chính là, Mạnh Tiềm Tinh nghiêm trang đáp: “Anh biết một chút, ba dạy cho anh.”

Tống Lưu không nhịn được cười thành tiếng, nhìn thấy Mạnh Tiềm Tinh lia ánh mắt cảnh cáo tới, vội vàng giải thích, “Không phải em cười anh, em đang nghĩ đến chú, dáng vẻ chú lướt sóng trên biển thật sự không thể tưởng tượng nổi.”

Mạnh Tiềm Tinh cào cào tóc cô, “Chuyện em không tưởng tượng được rất nhiều, nhưng em đừng nói mấy lời này trước mặt ba anh. Được rồi, em tiếp tục xem đi, anh bơi hai vòng nữa.”

Tống Lưu nhìn hắn cúi người lặn vào trong nước, lúc đầu còn thấy bóng người mơ hồ, sau đó hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng nước nơi này cũng không sâu lắm, cho nên cô cũng không lo lắng, nhìn chung quanh còn thấy có người đánh bóng chuyền trên bãi biển, liền cố gắng dùng nước đạp nước, vụng về xoay người trong biển, xem người ta đánh bóng chuyền.

Chỉ chốc lát, cô đã không còn hứng thú, cô muốn quay lại chỗ nước cạn bên kia, chỉ có thể xoay phao bơi trong nước một lát, nhưng Mạnh Tiềm Tinh vẫn chưa quay lại, cô đành phải dùng tốc độ cực chậm từ từ đến bờ cát, nhưng đi chưa được mấy mét đã bị sóng biển đánh trở về.

Bỗng nhiên, Tống Lưu cảm giác chân mình bị thứ gì đó quấn lấy, cô dừng lại, lẩm bẩm: “Ở trong biển, không phải cá chắc là rong biển rồi...” Tiếp tục di chuyển tốc độ chậm về phía trước, cô cho rằng khi nãy chỉ là ảo giác của mình thôi.

Nhưng mà, chưa đến mấy giây, cẳng chân cô bị thứ gì đó kéo lại, có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác bị đυ.ng, còn có một sức lực muốn kéo cô xuống, cô “A ——!” một tiếng thét chói tai, đôi tay gắt gao ôm lấy phao bơi, trợn mắt nhìn chân.

Không đá được gì cả, sức lực kia cũng biến mất rất nhanh, ngay sau đó mặt nước bên cạnh truyền đến một cơn bọt nước, bắn rất nhiều nước vào trong miệng cô, cô nhổ nước trong miệng ra phèo phèo, tay đã bị một người giữ chặt.

“Sao em khỏe vậy, anh kéo cũng không được.”

Tống Lưu rút tay về, ôm chặt phao bơi, hung hăng trừng hắn, “Sao anh ấu trĩ quá vậy, lớn rồi còn chơi trò đó, suýt nữa em la ‘thủy quái’ rồi đó, anh đáng ghét.”

Mạnh Tiềm Tinh nghe thấy cô nói đến hai chữ “Thủy quái” liền cười thành tiếng, vẫn không dừng được, thấy cô cũng không quá sợ hãi, còn cười hì hì nói: “Chơi vui không, anh thấy phản ứng của em rất vui nha.”

Tống Lưu duỗi tay đẩy hắn một chút, nhưng không đẩy được mấy chục centimet, đành phải căm giận nhìn hắn, “Chơi vui cái đầu anh, anh lại đây chơi đi, em qua bên chỗ cạn, cởi phao bơi ra chơi.”

Mạnh Tiềm Tinh gật gật đầu, “Vậy em cẩn thận một chút, đợi lát nữa anh qua tìm em.”

Tống Lưu xua xua tay với hắn, điều chỉnh tư thế một chút, chân nổi lên mặt nước dùng sức rẽ nước, bơi hơn hai mươi mét, chân liền chạm đất, cô đứng lên cởi phao bơi ra, cột một sợi dây thừng vào tay, nhớ lại ký ức khi học bơi lúc trước, cô lặn xuống nước miễn cưỡng cũng có thể bơi được bảy tám mét, vừa xong liền vội vã đứng lên hít thở.

Buồn cười là, bởi vì trong tay cô cột một sợi dây thừng, cho nên khi cô ở dưới nước, vịt con cũng nổi lên mặt nước đi theo cô.

Lúc Mạnh Tiềm Tinh quay lại liền thấy cảnh tượng này, hắn chờ Tống Lưu nhô đầu lên để thở, liền đi đến bên cạnh cười cô, “Em đang bơi hay là vịt bơi vậy?”

Tống Lưu ngay lập tức hiểu hắn đang nói gì, phản ứng đầu tiên là nhìn xem chung quanh có người hay không, may mà những người khác đều đang chăm chú chuyện của mình, không ai chú ý đến cô, sau đó cô cởi dây thừng đưa cho Mạnh Tiềm Tinh.

Mạnh Tiềm Tinh cũng không từ chối, còn rất phối hợp mà giật giật con vịt hai lần cho Tống Lưu xem, thấy cô cười rất vui vẻ, liền đưa đầu lại nói, “Có muốn anh dắt em theo không, hai chúng ta cùng nhau lặn xuống nước nhìn một chút?”

Tống Lưu vui vẻ đồng ý, hai người mặt đối mặt nắm tay nhau, đồng thời hít sâu một hơi, trầm người xuống dưới mặt nước.

Tống Lưu mở mắt, cảm thấy khá bình thường, bị Mạnh Tiềm Tinh dắt đi bơi đến chỗ sâu hơn, ở dưới nước cô cũng không biết là bao xa, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn mặt nước cô có cảm giác càng ngày càng mơ hồ.

Hơi thở của cô không sâu, không bao lâu đã hết hơi, thả tay Mạnh Tiềm Tinh muốn ngoi lên, lại bị Mạnh Tiềm Tinh kéo lại gần.

Hai đôi môi dính vào nhau, Mạnh Tiềm Tinh duỗi đầu lưỡi mở miệng cô ra, đưa không khí vào, thân thể hai người cũng từ từ tới gần nhau.

Dần dần, cái động tác đơn thuần này, liền thay đổi hương vị.

Lại là một trận bọt nước nổi lên, hai người ôm nhau từ dưới nước ngoi lên.

Tống Lưu có thể sử dụng mũi để hô hấp, nhưng lại cảm thấy hít thở không thông.

Bàn tay Mạnh Tiềm Tinh cho vào trong áo cô, hai chân ở dưới nước cũng câu lấy chân cô.

Tống Lưu dùng hết sức mới đẩy hắn ra được, Mạnh Tiềm Tinh ôm cô thở dốc, cô cũng hít sâu vài hơi, kéo tay hắn trong quần áo của mình ra, nhẹ nhàng nói bên tai hắn, “Không được.”

Kìm chế lại ôn nhu.

Cô cởi con vịt con ra, tự mình cầm, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Chơi một lát nữa thì quay về nha, hình như thời gian cũng không còn sớm.”

Mạnh Tiềm Tinh gật gật đầu, vuốt mái tóc ướt xõa tung của cô.

Tống Lưu nắm phơi vịt con bơi trên biển, hắn lại ùm một cái nhảy xuống nước.