Chương 6: Bơi lội

Chương 6. Bơi lội

Mẹ Mạnh thương Tống Lưu như con gái.

Khi đó nhà họ Tống đã dọn đến được ba bốn tháng, hàng xóm ra vào nên bà cũng biết đây không phải là người một nhà, tình cờ nhìn thấy Tống Lưu cũng là dáng vẻ không có tinh thần, mỏng manh yếu đuối, càng yêu mến hơn.

Nhưng bà và mẹ Tống chưa nói với nhau được mấy câu, đương nhiên cũng không lo được chuyện nhà của người ta. Mãi cho đến khi qua kỳ nghỉ hè, Mạnh Tiềm Tinh bắt đầu lên lớp chồi, biết mẹ Tống đưa Tống Lưu đi nhà trẻ đúng lúc cùng lớp với Mạnh Tiềm Tinh, bà liền bắt đầu lẩm bẩm bên tai Mạnh Tiềm Tinh mỗi ngày, “Phải chăm sóc em gái nhiều hơn.”, “Đi nhà trẻ ăn gì ngon phải chia cho em gái cùng ăn.”

Mạnh Tiềm Tinh bị bà nhắc mãi cả ngày nên tức giận, nhưng dưới uy nghiêm của mẹ đại nhân không thể không làm, dần dần từ mấy lời lải nhải của mẹ Mạnh hằng ngày mà hắn tự kết luận thành “Tống Lưu không có ba ba, mẹ cũng đối xử không tốt với em gái”, nên hắn liền làm mấy chuyện mà hắn không cam lòng mà mẹ Mạnh kêu.

Chờ đến khi lên tiểu học, Tống Lưu bắt đầu thường xuyên ra vào nhà bọn họ, hắn cũng có nhiều cơ hội quan sát cuộc sống hàng ngày của Tống Lưu hơn, trong lúc vô tình hắn liền bắt đầu chủ động che chở Tống Lưu như một anh trai chân chính.

Trong tình huống bình thường, quan hệ anh trai em gái như vậy có thể sẽ duy trì đến khi từng người cưới gả, sau đó quan hệ giữa mọi người hoặc cố tình hoặc vô tình sẽ dần dần xa cách.

Mà dưới tình huống không giống bình thường, chuyển biến xảy ra vào mùa hè khi kết thúc kỳ thi trung học cơ sở.

Một buổi chiều bình thường, mẹ Mạnh đến trường đi họp, Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu ngồi trên sô pha nhà họ Mạnh ăn kem xem phim với nhau.

Rèm cửa sổ kéo lại, phòng khách tờ mờ tối, mẹ Mạnh mở cửa nhà mình ra, đổi giày, nháy mắt một chút mới thích ứng được ánh sáng, nhìn thấy khuôn mặt mờ mờ của hai người trên sô pha bị ánh sáng TV phản chiếu, cười một chút, rồi nói, “Ở trường vừa họp xong có nói lớp 10 tới này sẽ mở lớp bơi lội, mẹ tiện đường về đi qua trung tâm bơi lội ở khu thể dục thể thao làm thẻ thành viên, Tiềm Tinh con Tiểu Lưu qua đó dạy em gái bơi đi.”

Hai người trên sô pha cùng lớp quay đầu lại nhìn mẹ Mạnh.

Tống Lưu ngơ ngác gật đầu, từ nhỏ đến lớn cô chưa đến bể bơi lần này cả.

Mạnh Tiềm Tinh cười nói, “Được ạ”, hắn rất thích bơi lội.

Lúc này hắn còn chưa biết, lần dạy bơi này, sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với quan hệ của bọn họ.

Tống Lưu mua đồ bơi qua ba ngày sau mới giao đến.

Phòng tập thể dục ở cửa tiểu khu, từ nhà bọn họ đi qua khoảng mười phút, Mạnh Tiềm Tinh vừa che dù, vừa oán trách cô, “Tốc độ của cậu sao chậm thế, mua một bộ đồ bơi cũng mất ba ngày, cơm nước xong về nhà thu dọn đồ đạc còn dọn dẹp chậm như vậy, mình vội muốn chết.”

Tống Lưu trừng hắn, “Vội muốn chết sao cậu không đi một mình đi, chờ tôi làm gì.”

Mạnh Tiềm Tinh xin tha, “Ai nha ai nha, mình sai rồi, chúng ta đi nhanh lên, nếu không đến 1 giờ rưỡi, sẽ rất đông người.” Nói xong cánh tay ôm lấy vai Tống Lưu đẩy cô đi về phía trước.

Nhưng hắn chỉ đoán đúng một nửa, chờ bọn họ thay đồ bơi xong thì cũng tới 1 giờ rưỡi, người không đông lắm, trong hồ nước cạn hầu như không có ai, khu nước sâu có thể nhìn thấy bảy tám người nhấp nhô trong nước.

Mạnh Tiềm Tinh dẫn Tống Lưu đi đến hồ cạn trước, vừa đi vừa quay đầu lại nói, “Trước giờ cậu chưa từng học bơi, vậy chúng ta bắt đầu học nín thở với duỗi chân trước, sau đó mới …”

“Sau đó làm gì?” Tống Lưu vẫn luôn cúi đầu nghiêm túc thắt nơ con bướm cho áo tắm trước ngực, thấy hắn đột nhiên không nói nữa, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hô hấp Mạnh Tiềm Tinh dừng lại một chút, lúc trước hắn vội vàng muốn đi bơi, cũng không chú ý Tống Lưu mặc cái gì, chỉ cắm đầu đi, vừa mới quay đầu lại, Tống Lưu mặc đồ bơi lập tức liền đập vào mắt hắn.

Tống Lưu mua một bộ đồ bơi màu hồng đào có hoa nhỏ, nửa người trên mặc yếm, để lộ nửa phần lưng trắng nõn xinh đẹp và bụng nhỏ săn chắc, trước ngực buộc một cái nơ con bướm, vẫn không thể che được cảnh xuân trổ mã rất tốt, thân dưới

được một cái quần bơi rộng thùng thình bao lấy cặp mông, hai chân bởi vì hàng năm vận động tập thể dục buổi sáng nên không lớn không nhỏ, còn có thể nhìn thấy đường cong khỏe khoắn săn chắc.

Mạnh Tiềm Tinh giơ tay sờ sờ mũi, ho nhẹ một cái, “Không có gì, cậu học nín thở cho giỏi trước đã rồi nói.”

Trên mặt hắn còn mang theo chút nghi ngờ, bắt đầu từ khi nào, Tống Lưu, đã trưởng thành như bây giờ?

Khi nói chuyện hai người đã tới bên hồ bơi, Tống Lưu thở nhẹ vài tiếng, nhanh chóng vẩy nước cho ướt người, rồi sau đó vô cùng kích động mà nhảy ùm xuống, cô quay đầu lại nhìn thấy Mạnh Tiềm Tinh còn đứng im ở bên cạnh hồ, liền tạt nước vào hắn, “Cậu nghĩ gì vậy, sao còn chưa xuống nước?”