Chương 50: Tháng mười

Chương 50. Tháng mười

Buổi chiều học hai tiết Toán, giáo viên vào lớp sớm cộng thêm thời gian chuyển tiết, tổng cộng là hai tiếng, tổ chức thi thử.

Tống Lưu làm bài thi mà mơ màng sắp ngủ, đến hơn mười phút cuối cùng còn phải dùng tay véo chính mình mới không buồn ngủ.

Chuông tan học vang lên, không đợi giáo viên Toán thu bài thi xong ra khỏi phòng học, chủ nhiệm lớp đã đi đến. Chủ nhiệm lớp tìm lớp trưởng, đưa hai tờ giấy, nói gì đó, mấy bạn học xung quanh lớp trưởng liền ồn ào náo động, chưa chờ giáo viên ra khỏi lớp, đã bắt đầu châu đầu ghé tai, cãi cọ ồn ào, còn vang lên tiếng cười giỡn.

Tống Lưu buồn ngủ ngáp hai ba cái, nằm dài trên bàn học không muốn cử động, cơm cũng không muốn ăn, nhưng lỗ tai vẫn giương lên, nghe thấy Cố Đình với mấy bạn nữ cười cười nói nói đi căn tin ăn cơm, từ mấy câu nói đứt quãng cô nghe thấy mấy từ ‘đại hội thể thao’.

Tháng 10, sắp vào mùa thu, trừ bảy ngày nghỉ dài mà tất cả mọi người trông chờ, thì chỉ còn có đại hội thể thao.

Nhưng đại hội thể thao với Tống Lưu không có quan hệ gì cả, từ nhỏ cô đã lười tham gia các hoạt động tập thể, có thể trốn thì bỏ chạy từ xa, đại hội thể thao mỗi năm đều ngủ trong lớp học, hoặc là chạy ra bên ngoài trường học đi dạo lung tung.

Còn Mạnh Tiềm Tinh năm nào cũng tham gia mấy hạng mục, nhưng Tống Lưu cũng không chủ động đi theo, chỉ đứng bên cạnh sân thể dục nhìn từ xa, lâu lâu thì chụp trộm mấy tấm ảnh.

Nghĩ đến Mạnh Tiềm Tinh, tự nhiên Tống Lưu lại móc di động trong cặp ra, lớp học không có ai, cô cũng quang minh chính đại lấy điện thoại đặt trên bàn học.

Quả nhiên, Mạnh Tiềm Tinh đã gửi tin nhắn tới, lúc 4 giờ hơn, hỏi cô có muốn ăn cơm cùng hắn không.

Tống Lưu cắn cắn môi, đang muốn trả lời, liền có cuộc gọi tới.

“Alo?” Mới vừa phát ra tiếng, cô đã nghe thấy giọng mình hơi kỳ lạ, cô liền hắng hắng giọng, nói một lần nữa, “Alo? Anh ở đâu thế? Sao ồn quá vậy?”

“Anh gửi tin nhắn em không trả lời, nên anh đi ăn với Tôn Hạo. Em đi ăn cơm chưa?”

“Chiều nay lớp em có tiết kiểm tra. Không ăn đâu, em không muốn ăn, mệt quá.” Nói xong cô lại ngáp một cái.

Mạnh Tiềm Tinh lập tức quan tâm hỏi: “Em khó chịu chỗ nào hả? Buổi rối có muốn xin phép về nhà nghỉ ngơi không?”

Khóe miệng Tống Lưu nở nụ cười: “Không có, chỉ hơi buồn ngủ.”

“Vậy anh đem cơm cho em.”

Tống Lưu tắt điện thoại, nhét điện thoại vào cặp, hơi nhàm chán, giờ học chiều chủ nhật khá đặc biệt, 3 giờ bắt đầu học hai tiết, hơn 4 giờ 50 tan học, học buổi tối 6 giờ rưỡi mới bắt đầu, nhiều người đều ra ngoài ăn cơm, rất ít người quay lại sớm, cho nên bây giờ sân trường rất yên tĩnh.

Cô đổi chỗ ngồi, ngồi dựa vào bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ ngơ ngác một lát, lại bắt đầu mệt rã rời, tiếp tục nằm bò xuống, nhắm hai mắt lại, trong đầu vẫn luôn ở trạng thái mơ mơ hồ hồ, nhưng không ngủ.

Không biết qua bao lâu, trong phòng học dần dần có tiếng người, cô cũng không để ý, cho đến khi có người nắm lỗ tai của cô.

Tống Lưu lập tức bừng tỉnh, đôi mắt trừng lớn, còn đang mơ hồ hoàn toàn không biết mình ở phòng học, cũng không kêu ra tiếng, theo phản xạ quay đầu lại, liền thấy Mạnh Tiềm Tinh đứng ở ngoài cửa sổ cười với cô, phía sau còn có một loạt tiếng nói vang lên.

Mạnh Tiềm Tinh thấy cô tỉnh, liền ngoắc ngoắc ngón tay: “Ra đây.”

Tống Lưu lập tức đỏ mặt, một nửa là do ngủ, một nửa còn lại là xuất phát từ tâm lý thẹn thùng lại muốn khoe khoang, đứng lên đi ra khỏi cửa lớp, để lại những bình luận ầm ĩ phía sau lưng.

Mạnh Tiềm Tinh kéo cô đến góc cầu thang lầu ba, lầu bốn, đưa cho cô một túi giấy: “Mua sushi và sữa bò cho em, chờ lát nữa đói bụng thì ăn đi.”

Tống Lưu gật gật đầu, trong lòng ấm áp, rồi lại không biết nói gì, cảm ơn thì không cần thiết, quở trách cũng không thích hợp, đành phải cúi đầu đếm số bậc thang.

“Chủ nhiệm lớp của em có nói chuyện đại hội thể thao không?” Mạnh Tiềm Tinh lại hỏi cô.

“Có nói.”

“Anh đăng ký chạy 400m và 1500m…” Âm cuối của Mạnh Tiềm Tinh kéo dài, giống như đang ám chỉ gì đó.

Tống Lưu cúi đầu không nói lời nào.

Mạnh Tiềm Tinh cong lưng xem cô, mặt cách rất gần cô, “Em có tới cổ vũ anh không?”

Tống Lưu nhấp nhấp môi, Mạnh Tiềm Tinh càng dựa càng gần.

“Tới hay không…?” Hắn lại hỏi một lần nữa.

Tống Lưu vươn một bàn tay chỉ vào cằm hắn, nhẹ nhàng phun ra một chữ “Tới”, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu cọ cọ khóe miệng của hắn, rồi vội vàng xoay người chạy xuống cầu thang.

Mạnh Tiềm Tinh thở mạnh, nhìn bóng dáng kinh hoảng bỏ chạy của Tống Lưu, cười lên tiếng.