Chương 48: Buồn ngủ

Chương 48. Buồn ngủ

Tống Lưu thả côn ŧᏂịŧ của Mạnh Tiềm Tinh ra, vỗ lên tay hắn, giọng điệu uy hϊếp: “Anh còn sờ nữa thì tự mình tắm đi.”

Cô cho rằng Mạnh Tiềm Tinh sẽ chịu thua nghe lời, ai biết Mạnh Tiềm Tinh lại lấy vòi sen qua, tự phun lên mình lung tung mấy cái, liền đi ra ngoài, chỉ nói một câu, “Anh đi ra ngoài ngâm bồn trước.”

Tống Lưu không hiểu ra sao, không ngờ hắn lại từ bỏ nhanh như vậy, cô cũng không nghĩ nhiều, dùng bông tắm Mạnh Tiềm Tinh vừa dùng chà lau người rồi dùng nước ấm cẩn thận tắm lại một lần nữa.

Tống Lưu cũng không tắm lâu lắm, vừa tắt vòi sen ra ngoài đã thấy Mạnh Tiềm Tinh nằm trong bồn tắm, trong tay cầm một cái áo mưa, cô đi qua cầm lấy, “Anh lấy vào khi nào vậy?”

Mạnh Tiềm Tinh duỗi tay kêu cô tiến vào, Tống Lưu liền đem áo mưa đặt lên bồn rửa tay, bước vào bồn dựa lên người Mạnh Tiềm Tinh, nước ấm không phủ hết người, cô tựa mặt vào cổ Mạnh Tiềm Tinh, thoải mái thở dài.

Mạnh Tiềm Tinh nhẹ giọng hỏi cô: “Eo có đau không?”

Tống Lưu gật gật đầu, Mạnh Tiềm Tinh liền duỗi tay xoa eo cô, còn dùng tay phẩy nước xối lên lưng cô, Tống Lưu thoải mái sắp ngủ, liền cảm giác được tay Mạnh Tiềm Tinh lại sờ đến chỗ không nên sờ.

Cô cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Đi ra ngoài làm đi.”

“Làm tại đây đi, không thoải mái hả?”

Tống Lưu trợn trắng mắt: “Lười nói chuyện với người không biết xấu hổ như anh.”

Mạnh Tiềm Tinh ngậm miệng lại, quyết định dùng hành động để nói chuyện, đông xoa tây bóp sờ đến mức Tống Lưu động tình, tựa vào người hắn rên hừ hừ, hắn mới ôm cô ra khỏi bồn tắm.

Mạnh Tiềm Tinh ôm cô ngồi trên bồn rửa tay, còn chưa ngồi vào, Tống Lưu ngay lập tức rụt trở về, treo trên người hắn.

“Trên đó lạnh quá nha.” Cô cau mày nói, gắt gao ôm cổ Mạnh Tiềm Tinh.

Mạnh Tiềm Tinh duỗi tay lấy khăn tắm treo ở bên cạnh, tùy tiện lau lung tung vài cái, lại ẵm Tống Lưu lên, không đợi cô ngồi xong, hắn đã sốt ruột hôn lên môi cô.

Tiến tới lui lại, quấn lấy buông thả, Mạnh Tiềm Tinh tinh tế miêu tả hôn dọc theo đôi môi của cô, ngửi mùi sữa tắm nhàn nhạt, nghe tiếng rêи ɾỉ ngây thơ ngọt ngào dụ hoặc của thiếu nữ.

Ở trong mơ, thực tế hắn đã hôn mấy lần rồi, nhưng mỗi lần hôn, trái tim vẫn đập nhanh như cũ. Tống Lưu nhẹ nhàng hé miệng, đôi tay sờ lên mặt hắn, lại nhẹ nhàng đẩy ra, nói: “Lần này có thể nhanh lên không? Em mệt quá … Muốn ngủ…”

“Không được.” Mạnh Tiềm Tinh nhỏ giọng kiên quyết, mới chớp mắt một cái lại bắt đầu cầu xin, “Em nhìn anh còn cứng như vậy, rất khó chịu nha…”

“Anh đáng đời.” Tống Lưu khẽ quát hắn, rồi lại chủ động mở chân ra.

Mạnh Tiềm Tinh thuận thế kề sát, ái dịch ướŧ áŧ và cảm giác hòa hợp khi nãy vẫn chưa biến mất hoàn toàn, hắn cảm nhận được nhiệt độ từ hoa huyệt, cảm nhận được lời mời gọi âm thầm, hắn nhịn không được, lấy cái áo mưa Tống Lưu vừa mới đặt qua một bên tròng lên côn ŧᏂịŧ đã đứng thẳng, tay bóp nhẹ vài cái lên hoa huyệt, đối diện với cửa huyệt lập tức vọt vào.

Cách lúc làm khi nãy cũng không lâu, nên côn ŧᏂịŧ đi vào rất thuận lợi, Tống Lưu bị cắm đến mức cặp mông hơi hơi co lại, cô mẫn cảm cảm thấy côn ŧᏂịŧ sưng to hơn lúc nãy rất nhiều, liền biết hắn đã thay đổi hộp BCS khác, hai tay dùng sức cào cấu sau lưng Mạnh Tiềm Tinh, đổi lại là động tác thọc vào rút ra mạnh hơn sâu hơn, cô dồn dập hít thở, hoa huyệt lại bắt đầu co rút, Mạnh Tiềm Tinh vừa xoa vừa bóp bầu ngực và thịt mềm giữa hai chân cô, cô không biết nên làm gì đành phải mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Cô chớp chớp đôi mắt ướŧ áŧ, kiều mị thẹn thùng nói, “Anh quá đáng nha.”

Mạnh Tiềm Tinh nghe được chỉ cảm thấy một hơi thở mềm mại thơm tho đập vào mặt hắn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ ‘mềm mại đáng thương’ như vậy của Tống Lưu, liền trêu chọc cô, động tác dưới thân chậm lại: “Vậy anh dừng lại được không? Chậm như vậy em thích không?”

Hắn không động hoa huyệt liền cảm thấy hư không, thong thả nghiền nát càng kí©h thí©ɧ chất lỏng bên trong hoa huyệt chảy ra nhiều hơn, bây giờ Tống Lưu mới biết thì ra mình ‘ham muốn’ như vậy, nhưng cô ngượng ngùng không muốn nói thẳng, cánh tay đành phải ôm cổ hắn thật chặt, ưỡn ngực lên, bởi vì động tác thọc vào rút ra khiến toàn thân rung động mà bầu ngực của cô từ từ đập vào ngực Mạnh Tiềm Tinh vang thành tiếng, Tống Lưu nghe thấy càng thẹn thùng hơn, lặng lẽ nói bên tai hắn: “Anh thật đáng ghét.”

Khóe miệng Mạnh Tiềm Tinh mỉm cười, cực kỳ thích vẻ thẹn thùng của cô, đó là phong cảnh ngày thường không thể nhìn thấy, vì thế vòng eo thon chắc khỏe kiềm chế thọc vào rút ra thật chậm chạp làm Tống Lưu yêu kiều rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ chồng chất.

Tống Lưu cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên Mạnh Tiềm Tinhdùng sức ôm cô, lực trên eo đột nhiên tăng lên, hung hăng thọc vào rút ra vài cái, túi trứng đập vào bên dưới hoa huyệt, gây ra một cảm giác rất khác, biết hắn sắp bắn, cô mệt mỏi nhưng cũng phối hợp co rụt tiểu huyệt vài cái, lại bị hắn đυ.ng phải chỗ mẫn cảm, Tống Lưu kêu lên tiếng, sau đó liền cảm thấy trong cơ thể có một dòng nước ấm đổ vào, bắn thẳng đến chỗ sâu nhất trong hoa huyệt, làm cô sảng khoái đến mức mất hồn.

Mạnh Tiềm Tinh từ từ lui ra, kéo áo mưa ra ném vào thùng rác, lại ôm Tống Lưu đến bồn tắm tắm rửa đơn giản cho hai người, thấy Tống Lưu mở mắt không nổi, tốc độ liền nhanh hơn, ôm cô đến giường, kéo chăn phủ lên hai người.

Tống Lưu nằm trong lòng hắn, ngáp một cái.

Mạnh Tiềm Tinh duỗi tay vỗ vỗ lưng cô.

Qua vài phút, Tống Lưu ở trong lòng hắn lăn vài vòng, vẫn không ngủ.

“Em hơi đói bụng.” Cô đột nhiên lên tiếng.

Mạnh Tiềm Tinh nhìn di động, đã hơn 9 giờ, cách lúc bọn họ bắt đầu “Vận động” hơn 3 tiếng, hắn im lặng, rồi lại cảm thấy cô lăn qua lăn lại như vậy cũng bình thường, không phản đối được liền nói: “Em vừa mới nói em mệt, kêu anh nhanh lên. Bây giờ lại không ngủ, còn muốn ăn gì đó?”

Tống Lưu trừng hai mắt thật lớn, nhìn thẳng hắn, có vẻ hơi ngốc nghếch, thản nhiên nói: “Đói bụng, muốn ăn gì đó.”

Mạnh Tiềm Tinh muốn nói trong tủ lạnh không còn gì cả, nhưng lại nghĩ tới cái gì đó, hỏi cô: “Vậy anh đi nấu đường đỏ trứng gà cho em nha.”

Tống Lưu gật đầu, dùng tay đẩy hắn: “Nhanh lên nhanh lên.”

Mạnh Tiềm Tinh rời giường, mặc quần, đi vào phòng bếp.

Kết quả hai mươi phút sau hắn bưng đường đỏ trứng gà vào phòng ngủ, đã thấy Tống Lưu ngủ rồi, còn ôm lấy gối đầu của hắn.

Mạnh Tiềm Tinh ngồi ở mép giường thở dài, sờ sờ khuôn mặt khi ngủ của cô, vừa đáng thương vừa đáng yêu, hắn tự mình ăn sạch hết món ăn mình nấu hơn mười phút, cũng lười cầm chén đi ra ngoài, đứng một lát liền cởϊ qυầи ra, xoay người lấy gối đầu trong tay Tống Lưu ra, để cô dựa vào người hắn, ôm cô cùng ngủ.

Trăng sáng ngoài cửa sổ thưa thớt, là một ngày đẹp.