Chương 23: Vô tình gặp

Chương 23. Vô tình gặp

Bốn năm nữ sinh, học chung lớp của cô bây giờ!

Phản ứng đầu tiên của Tống Lưu là dùng túi xách đặt bên cạnh chân che mặt lại, lại đem tóc ở sau gáy phủ lên trước mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt yên lặng chú ý các cô ấy.

Chỉ thấy mấy cô gái đứng ở bên cạnh sân bóng rổ nhìn một lát, rồi sau đó tiếng nói chuyện vang lên ồn ào, có hai nữ sinh còn nhảy cẫng lên. Sau đó các cô ấy nhìn quanh khán đài một vòng, chắc đang tìm một vị trí đẹp để ngồi.

Qua một hai phút, có một nữ sinh nhìn về phía Tống Lưu, còn duỗi tay chỉ chỉ cho nữ sinh bên cạnh.

Trong lòng Tống Lưu hiện lên một dự cảm xấu, vùi đầu thấp hơn nữa.

Chờ đến khi một tiếng nói quen thuộc truyền tới cách đó không xa, Tống Lưu mới hơi ngẩng đầu lên, mấy nữ sinh đó ngồi hàng thứ 3 thứ 4 ở dưới cô, cách cô khoảng năm sáu thước. Trong đó có hai cô gái cô thấy khá quen, chính là hai người đã nói về cô trong lớp học. Còn mấy nữ sinh còn lại cô thấy quen mặt, nhưng không nhớ tên nổi.

Tống Lưu gõ gõ đầu mình, có hơi hối hận vì đã tới đây, chẳng lẽ cô nhìn Mạnh Tiềm Tinh chơi bóng rổ còn ít hả? Một hai phải đi theo tới đây làm gì? Bây giờ rời vào tình huống như vậy, không bị phát hiện thì cô xấu hổ một mình, bị phát hiện thì tất cả đều xấu hổ.

Nhưng cô cũng không thể đi, một là tất cả đồ đạc của Mạnh Tiềm Tinh đều ở chỗ này, hai là nếu đi thì chắc chắn sẽ có tiếng động, tất cả mọi người cách nhau gần như vậy, đến lúc đó nếu lúc đi bị nhìn thấy, vậy cô thà để ngồi thoải mái ở đây bị nhìn thấy còn hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cách nào tốt, chỉ có thể cầu nguyện ánh mắt các cô ấy lệch qua chỗ khác, Tống Lưu thở dài, buông túi xách xuống, cúi đầu tập trung chơi di động, không thèm nhìn.

Nhưng tiếng nói chuyện phía trước vẫn liên tục truyền tới không ngừng.

“Nguyệt Nguyệt, tin tức của cậu chuẩn ghê, bọn họ thật sự tới đây chơi bóng rổ.”

“Mình nghe bạn nói, cô ấy học cùng lớp với Tôn Hạo, có Wechat của hắn, hắn còn đăng tin trên tường nói hôm nay có một trận đại chiến nữa.”

“A? Ha ha ha, là Nhị Trung đúng không, mình thấy bọn họ chơi cũng không kịch liệt lắm.”

“Tôi thấy chơi rất xuất sắc mà, A..., cái người mặc quần áo cầu thủ màu lam chính là Mạnh Tiềm Tinh hả? Hắn đập rổ kìa!”

“Trời, nhảy cao quá vậy, soái ghê nha!!”

“!!Chụp ảnh đi! Hay đợi người tới rồi chụp!”

Nghe thấy Mạnh Tiềm Tinh đập rổ, Tống Lưu đột nhiên ngẩng đầu, cầm di động nhanh chóng bấm camera chụp mấy tấm, nhưng đều chụp hụt, thậm chí còn chưa chụp được người. Tống Lưu bĩu môi, đang tiếc nuối thì lại nghe thấy tiếng nói ở đằng trước.

“Hình như lát nữa Lâm Nguyên cũng tới đó.”

“Cô ấy còn like bài viết của Tôn Hạo đó.”

“Vậy cô ấy và Mạnh Tiềm Tinh…?”

“Không phải cô ấy cũng tham gia cuộc thi Vật lý đó sao, còn được giải nhất nữa.”

“Vậy thì rất xứng nha, đều là học bá, dáng dấp cũng đẹp.”

“Nhưng bọn mình thật sự nhìn thấy Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu cùng nhau ăn cơm mà.”

“Có khi nào vị trí ngồi trùng hợp với nhau không, ngày thường hai người bọn họ cũng rất ít khi xuất hiện cùng lúc. Nhưng mà Lâm Nguyên, tiệc tối Tết Nguyên Đán năm trước, cô ấy còn làm MC chung với Mạnh Tiềm Tinh, năm nay không chừng cũng là hai người bọn họ đó.”

“Lâm Nguyên cũng rất nổi tiếng ở mấy trường học khác, trước kia bạn học của mình còn hỏi thăm cô ấy. Hình như cô ấy từng tham gia thi múa ở thành phố, còn lên TV nữa.”

“Hèn gì dáng người cô ấy đẹp như vậy, khí chất cũng xuất sắc, thì ra đã từng học múa, bây giờ cô ấy còn học chung lớp với Mạnh Tiềm Tinh, gần quan được ban lộc nha.”

“Nhưng mà mình thấy phản ứng của Tống Lưu ngày đó rất kỳ quái. Cô ấy và Mạnh Tiềm Tinh chắc chắn không phải chỉ có quan hệ bạn cùng lớp 10 đâu.”

“Mình thấy không chừng cô ấy đang chột dạ đó, nếu không tại sao không nói tiếng nào đã đi mất.”

Lại là Lâm Nguyên, Tống Lưu tự nói trong lòng, có lẽ người ưu tú bao giờ cũng dễ bị nhắc tới cùng nhau.

Nhưng cô biết, Mạnh Tiềm Tinh và Lâm Nguyên không có âm thầm liên hệ.

“A, bọn họ đều ngừng rồi, hình như đang nghỉ giữa hiệp.”

“Ơ? Mạnh Tiềm Tinh đang đi về phía chúng ta đúng không?”

“Thật vậy hả? Không thể nào!”

Tống Lưu nhanh chóng nhìn Mạnh Tiềm Tinh, hắn đang cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán, quay đầu lại hình như nói gì đó với Tôn Hạo, làm Tôn Hạo tức giận, giơ chân đá hắn một cái, Mạnh Tiềm Tinh tránh thoát, hắn đem khăn lông ném cho Tôn Hạo, xoay người ngẩng đầu hình như muốn đi về hướng này.

“Hắn lại đây đó? Là đang đi tới chỗ này của chúng ta?”

“Nhưng hình như không nhìn chúng ta…”

Tống Lưu mở to hai mắt nhìn, cố gắng phất tay với Mạnh Tiềm Tinh, chỉ chỉ mấy nữ sinh phía trước, lại nhấc tay lêи đỉиɦ đầu xoa xoa. Cô còn phải chú ý tới mấy nữ sinh phía trước, sợ các cô ấy bỗng nhiên quay đầu lại nhìn.

Mạnh Tiềm Tinh dừng bước, dừng tại chỗ.

Tống Lưu còn chưa kịp thở một hơi, liền nghe thấy một trận xôn xao cách cửa sân bóng rổ không xa.

“Cái người… Mặc đồ trắng… là Lâm Nguyên hả?”

Tống Lưu nhìn nơi đó, chờ đến khi thấy rõ lại nhịn không được đỡ trán, thật sự là sợ cái gì thì tới cái đó.