Quân Dĩ Khinh không chút suy nghĩ cũng đi vào theo..
" Này!"
Lâm Vĩnh Nhiên nở nụ cười, nói: "Được, cùng đi thôi."
Trên đường đi ai cũng không nói một lời gì, Mi Giang Ảnh nhìn cảnh sắc bên ngoài, Quân Dĩ Khinh thì ngồi ngay ngắn nhìn về phía trước. Lâm Vĩnh Nhiên nhìn từ trong gương thấy bộ dạng kia của hai chị em không khỏi bật cười nói : "Loại phương thức giận dỗi này đúng là ít thấy nha."
"Ai đang giận dỗi rồi sao?"
"Không có."
Hai người trăm miệng một lời, Lâm Vĩnh Nhiên sửng sốt một lát sau đó bật cười nói: "Được được được, không có"
Mi Giang Ảnh lẩm bẩm một câu: "Nhiều chuyện"
Lúc đi ăn cơm, bầu không khí cũng có chút căng thẳng, dũng khí lúc đầu của Quân Dĩ Khinh cũng bị tiêu hao sạch rồi, hiện tại đang ngồi ăn cơm cùng những người xa lạ này làm bản thân cô cũng co quắp.
Lâm Vĩnh Nhiên nói: "Nào, ăn nhiều một chút. Chúng ta xem Tiểu Ảnh là em gái, bây giờ em cũng sẽ là em gái của bọn anh nha"
Quân Dĩ Khinh có chút phòng bị, bởi vì trên bàn ăn này chỉ có cô cùng Mi Giang Ảnh là không uống rượu, tuy rằng cũng có con gái nhưng nhìn lên cũng không giống bộ dạng dễ đối phó a.
Nhìn bộ dạng phòng bị của Quân Dĩ Khinh, Mi Giang Ảnh lườm cô một cái sau đó liền mở miệng nói, bầu không khí cũng lung lay đi lên. Người đàn ông ngồi bên cạnh Quân Dĩ Khinh giúp cô gắp rất nhiều thịt nói: " Em ăn cơm như vậy nhất định sẽ chết đói đấy, tranh thủ thời gian gắp nhiều một chút."
Người dạy vẽ cho Mi Giang Ảnh vỗ đầu hắn nói:" Thuộc về mày rồi cũng có thể...đoạt về!.. Ai ai ai, đem cây nấm lại cho đồ đệ của ta! Lâm Vĩnh Nhiên nói đúng là ăn cướp mà." Sau đó hắn liền dùng cái thìa múc đi cây nấm.
Mi Giang Ảnh từ chỗ khác đi qua chắn hắn, Lâm Vĩnh Nhiên bị tiền hậu giáp kích nói: "thầy trò các ngươi bắt nạt người."
Thầy dạy Mi Giang Ảnh nói: "Cậu ghen ghét thì cũng đi thu một người đi a."
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì bát của Lâm Vĩnh Nhiên đã bị Mi Giang Ảnh cướp đi. Thầu của Mi Giang Ảnh từ phía sau ôm lấy Lâm Vĩnh Nhiên, Lâm Vĩnh Nhiên nói: "Đùa nghịch lừa dối! Không phục, nồi lẩu này là ta chuẩn bị chảy cả mồ hôi, là ta cho thêm nước, ta muốn cây nấm, cây nấm."
Một người đàn ông khác cười bưng tới một bát đậu phụ, từng cái một nhét vào trong miệng của Lâm Vĩnh Nhiên, nói: "Đây, nếm thử đậu phụ chú mua đã bị chua rồi đây."
Quân Dĩ Khinh kinh ngạc nhìn bọn hắn, người ngồi bên cạnh cô nói: "Đừng chỉ nhìn như thế,vừa ăn vừa nhìn, không tí nữa là không còn thật đấy nha."
Mi Giang Ảnh ngồi trên ghế salon đắc ý ăn cây nấm, còn hướng về phía của Lâm Vĩnh Nhiên khoe khoang, Lâm Vĩnh Nhiên giương nanh múa vuốt muốn tiến lên nhưng Mi Giang Ảnh liền nhảy dựng tránh ra, dù sao cũng đã ăn xong, còn có thể làm gì được cô chứ.
Một bữa ăn gà bay chó chạy nhưng cũng rất vui vẻ. Quân Dĩ Khinh cuối cùng cũng biết vì sao Mi Giang Ảnh không thích về nhà, nhưng mà tổng thể lại cô hay cùng những người này cùng một chỗ cũng sẽ không chỉ vì chuyện này a.
Tất cả mọi người ăn cơm xong, Quân Dĩ Khinh hỗ trợ dọn dẹp cái bàn, Lâm Vĩnh Nhiên nói: "Nhìn xem, đây mới gọi là con gái này."
"Người ta vẫn còn là trẻ nhỏ đấy." có người quát hắn nói.
Những người khác đang ngồi xem TV, Quân Dĩ Khinh cùng Lâm Vĩnh Nhiên đang chỉnh đốn tàn cuộc, Quân Dĩ Khinh nói: "Tiểu Ảnh đâu? Sao không trông thấy em ấy?"
Lâm Vĩnh Nhiên đứng bên cửa sổ nói: "Anh có thể hút thuốc không?"
"A? A..được."
Lâm Vĩnh Nhiên ngồi trên bệ cửa sổ, vẻ mặt đánh lừa nói: " Cô ấy trên lầu."
"Trên lầu làm gì?" Vừa nói xong bát đũa trong tay liền bị rơi vào bồn, sắc mặt cũng thay đổi.
Lâm Vĩnh Nhiên thật sự ngây ngẩn cả người, tàn thuốc rơi vào quần áo cũng không để ý tới nói: "Ôi chao, em nghĩ cái gì thế?"
Quân Dĩ Khinh thần sắc như trước rất đặc sắc, Lâm Vĩnh Nhiên bấm véo cười thiếu chút nữa là ngã từ trên bệ cửa sổ xuống, nói: "Má ơi, trí tưởng tượng của em có phải quá phong phú rồi hay không? Em cho rằng có thể làm gì ở nhà anh a? Anh không chê bẩn sao?"
"Tiểu Ảnh không bẩn!" Quân Dĩ Khinh nghiêm túc phản bác.
"Mọi người không bẩn nhưng người xử lý sự tình bẩn a" Lâm Vĩnh Nhiên lau nước mắt bật cười: "Em yên tâm đi, em cho bằng bạn của anh khát khao người khác nư vậy sao? Tiểu Ảnh còn quá nhỏ, hắn sẽ không để dưới bàn tay đâu."
Quân Dĩ Khinh bắt được lỗ thủng trong lời nói rồi, chẳng qua là vì Mi Giang Ảnh còn nhỏ nên mới không hạ thủ, nếu như qua vài năm nữa chẳng phải liền dám rồi sao?
Lâm Vĩnh Nhiên liếc thấy cô đang suy nghĩ gì đó rồi, nói: "Ai nha, bọn em đều còn nhỏ. Em thả một vạn cái tâm thì bạn của anh đối với Tiểu Ảnh cũng chỉ là xuất phát từ đáng thương mà thôi."
"Tiểu Ảnh cũng không đáng thương."
"Em xác định?" Lâm Vĩnh Nhiên đi tới rót một chén nước uống, nói: "Em biết tại sao bọn họ quen nhau không?"
Quân Dĩ Khinh lắc đầu, Lâm Vĩnh Nhiên nói: "Năm đó Tiểu Ảnh học hết trung học, thời điểm mọi người về nhà ngoại vào thứ sáu.Nửa đêm trong nhà không may gặp kẻ trộm làm cho Tiểu Ảnh bị đánh thức, người nọ dùng dao ép Tiểu Ảnh phải đem hết tiền trong nhà ra. Tiểu Ảnh không biết tiền để nơi nào nên bị người nọ đánh một trận, cuối cùng tên trộm kia tự mình đi lật tung lên.Đoạt được tiền ròi đi, Tiểu Ảnh sợ quấy nhiễu đến người khác liền tự mình gọi 110."
Quân Dĩ Khinh nhớ rõ chuyện này, Lúc ấy cô còn không nhớ chuyện gì xảy ra. Chỉ biết là khi trở về nhà thì Mi Trường Thắng lại mắng Mi Giang Ảnh, nếu không phải lúc đang đương thời thì chắc là lại đánh Mi Giang Ảnh một trận rồi.
"Ngày đó các người không thấy được một cô bé mặc đồ ngủ ở dưới lầu, không dám trử về nhà lại không dám ở bên ngoài, nhìn bộ dạng bàng hoàng đó có thể không giúp được sao?" Lâm Vĩnh Nhiên lại nhả ra một luồng khói, nói: " Đêm hôm đó bạn của anh ngẫu nhiên gặp được. Kết quả ngày hôm sau lại trông thấy cô bé kia nữa,"
Đêm hôm đó điện thoại Mi Trường Thắng cũng không gọi, điện thoại Thời Hạ Tiết thì bỏ quên ở nhà. Ngày hôm sau về nhà, Mi Trường Thắng mắng Mi Giang Ảnh vài câu, sau đó cô liền chạy ra khỏi nhà."
Lâm Vĩnh Nhiên hút thuốc xong, nói: "Em biết vì sao Tiểu Ảnh không muốn để ý tới em không?"
Quân Dĩ Khinh thật sự không biết.
"Em thật sự là vì muốn tốt cho Tiểu Ảnh hay vẫn là vì cái nhà kia?" Lâm Vĩnh Nhiên từ trong tủ lạnh lấy ra một lon nước, hướng lên lầu nói: "Không phải sự tình gì cũng có thể lừa gạt người khác, dụng tâm hay không dụng tâm thì chỉ cần liếc qua thôi đều có thể nhìn ra được."
Quân Dĩ Khinh trầm mặc rất lâu để kiểm nghiệm lại chính mình.
Lâm Vĩnh Nhiên còn nói bạn của hắn thấy Mi Giang Ảnh cũng có cảm giác đặc biệt đau lòng.Khả năng nguyên nhân cũng là xuất thân từ gia đình ly dị, nên có thể nhận thức được tâm tình của Mi Giang Ảnh. Về sau hắn phát hiện ra Mi Giang Ảnh rất yêu thích vẽ tranh,lại có chút thiên phú nên hắn đồng ý dạy cô vẽ tranh.
"Vẽ tranh sao?" Quân Dĩ Khinh kinh ngạc
"Đúng vậy, dạy miễn phí đó a."
Trách không được Tiểu Ảnh mỗi ngày đều trở về muộn như vậy,thứ bảy chủ nhật đều không ở nhà.
" Bất quá, dụng cụ rất đắt phải không?" Quân Dĩ Khinh hỏi
"Cũng không đến nỗi, bạn của anh có tiếp tế cho cô ấy rồi"
Đêm hôm đó, Quân Dĩ Khinh thấy được một Mi Giang Ảnh hoàn toàn khác, thấy được một Mi Giang Ảnh hoạt bát đáng yêu. Quân Dĩ Khinh nhớ tới thời điểm tiểu học trước kia , Mi Giang Ảnh cũng có bộ dáng như vậy đấy, nhưng không biết chừng nào thì cô bắt đầu chỉ biết mặt lạnh đối diện với người nhà đây?
Lâm Vĩnh Nhiên nói: “Để anh lái xe đưa các em về nhà.”
Có thể là nghe được từ về nhà nên hào hứng trên khuôn mặt của Mi Giang Ảnh cũng mất hết, đeo túi sách lên nói: “Không cần, đi bộ về là được rồi. Cũng không phải đã quá khuya.”
Quân Dĩ Khinh cũng cùng rời đi theo. Thời điểm đi qua Lâm Vĩnh Nhiên còn đối với cô cười vô cùng chân thành tha thiết.
Hai người kề vai sát cánh đi, Mi Giang Ảnh muốn bỏ cô lại phía sau nhưng Quân Dĩ Khinh liền theo sát đi lên. Mi Giang Ảnh lại kéo ra khoảng cách, Quân Dĩ Khinh lại theo sau… Nhiều lần như vậy Mi Giang Ảnh rút cuộc nổi giận, nói: “Cô muốn làm gì?”
Quân Dĩ Khinh đầu quay qua một bên, nói: “Đi theo em, làm sao vậy?”
Mi Giang Ảnh hừ một tiếng, triệt để không để ý tới Quân Dĩ Khinh nữa.
Về sau Quân Dĩ Khinh giống như bắt được nhược điểm của Mi Giang Ảnh vậy, buổi tối Quân Dĩ Khinh luôn muốn ở trong phòng Mi Giang Ảnh làm bài tập, nếu không phải Mi Giang Ảnh thấy hiện tại Thời Hạ Tiết đang bệnh thì cô đã trực tiếp đem đồ của Quân Dĩ Khinh ném ra ngoài rồi.
Quân Dĩ Khinh cũng to gan hơn rồi, không giống như trước là luôn sợ sệt, nói: “Em ném đi a! Cùng lắm thì chị lại đi nhặt về.”
Mi Giang Ảnh nghe vậy liền thật sự đem sách của cô ném ra ngoài cửa sổ , Quân Dĩ Khinh cũng không hề phiền muộn, cô đứng lên đi ra ngoài cho nhặt về. Lại lúc trở lại Mi Giang Ảnh đã khóa cửa mất, Quân Dĩ Khinh nói: “Mẹ, Tiểu Ảnh muốn ăn hoa quả.”
Thời Hạ Tiết liền rửa sạch một đĩa, nói: “Tiểu Ảnh, hoa quả của con.”
Mi Giang Ảnh nghiến răng nghiến lợi ra mở cửa, Quân Dĩ Khinh cứ như vậy mà nghênh ngang đi vào.
Mi Giang Ảnh đóng cửa lại, mặt đen hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Quân Dĩ Khinh nói: “Làm bài tập!”
Mi Giang Ảnh cảm thấy không thể để cho Quân Dĩ Khinh lại cùng những người đó và Lâm Vĩnh Nhiên gặp mặt được. Từ sau ngày đó, thời điểm Mi Giang Ảnh cùng Lâm Vĩnh Nhiên gặp mặt, Quân Dĩ Khinh cũng sẽ đi theo, được thời gian dài, đám kia không có dè chừng cũng đã tiếp nhận Quân Dĩ Khinh, huống chi Quân Dĩ Khinh lớn lên xinh đẹp thành tích học tập lại tốt như vậy.
Mà Quân Dĩ Khinh phát hiện những người này cũng không có hư hỏng như mình nghĩ, tối đa chỉ là ngồi ngâm trong cái tiệm Internet rồi thông đồng với các em học sinh các loại. Bọn hắn cũng sẽ không đi sinh sự hay làm việc không đâu để xảy ra đánh nhau. Mọi người thật tốt, Quân Dĩ Khinh cũng nguyện ý đi theo theo chân bọn họ a.
Lâm Vĩnh Nhiên cười nói: “Đánh cái gì, chúng ta cũng không phải rảnh rỗi như thế.”
Nhưng mà Quân Dĩ Khinh cảm giác Lâm Vĩnh Nhiên có chút đặc biệt, chính việc buôn bán của hắn cũng không tệ lắm, mua cái nhà xong thì xem như có xe có nhà rồi. Thế nhưng cho tới bây giờ Quân Dĩ Khinh vẫn chưa thấy qua bạn gái của hắn, mỗi lần quay về gặp mọi người thì hắn đều đi một mình. Ngược lại là thầy dạy vẽ của Mi Giang Ảnh, đổi bạn gái không khác nào lật sách.
Lâm Vĩnh Nhiên ưa thích hút thuốc, hắn đặc biệt ưa thích ngồi ở trên ban công hút thuốc. Lúc này Quân Dĩ Khinh còn nhỏ nên cũng không thể biết được nguyên nhân.
Một thời gian sau thầy của Mi Giang Ảnh tìm được người thực sự thích rồi, thực thích đến không có biện pháp nào mà dành ra chút thời gian để dạy Mi Giang Ảnh vẽ tranh nữa.
Thời Hạ Tiết kiểm tra cầm kết quả đi ra, cũng không có gì nguy hiểm chỉ cần nghỉ dưỡng là tốt rồi. Nhưng mà đoạn thời gian này bởi vì cô bệnh mà Mi Trường Thắng cũng làm trễ nãi rất nhiều công việc, sau khi Thời Hạ Tiết về nhà thì Mi Trường Thắng mới bắt đầu tu bổ lại những công việc dở dang lúc trước.
Mà thân thể Thời Hạ Tiết cũng không được tốt lắm nên cô quyết định từ chức, chuyên trách ở nhà mà thôi. Trong nhà lúc này chỉ dựa vào Mi Trường Thắng, mặc dù không có khác biệt quá lớn, nhưng mà Quân Dĩ Khinh cũng có thể nhìn ra Thời Hạ Tiết lo lắng, cô cũng không thể nghiêm chỉnh mở miệng hỏi tiền trong nhà để cho Tiểu Ảnh đi lớp mỹ thuật tạo hình được a.
Cô có hỏi riêng qua Lâm Vĩnh Nhiên, Lâm Vĩnh Nhiên lấy tay ra đếm, cái tuổi này của cô còn không dám tưởng tượng số tiền đấy.
Mi Giang Ảnh không đi học vẽ tranh liền chỉ ngâm mình ở trong quán Internet, Quân Dĩ Khinh cũng nói nhưng mà không thể thay đổi được gì. Qua một thời gian sau thày của Mi Giang Ảnh nói là muốn kết hôn, hắn muốn cố gắng làm việc, bây giờ thì thật sự không có thời gian dạy Mi Giang Ảnh rồi.
Lúc nói lời này trên người hắn mặc một bọ âu phục, Mi Giang Ảnh kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn còn xin lỗi gãi gãi đầu nói: “Nói như thế nào thì cũng đã tìm được người yêu, vì tương lai của chúng ta nên ta cũng muốn phải thật cố gắng, để cho cô ấy có thể trải qua những ngày tháng tốt lành.”
Lâm Vĩnh Nhiên ở bên ngoài hút ba điếu thuốc xong mới tiến vào trong, cười đùa nói: “Chậc chậc, thật đúng là dạng chó hình người đây này.”
Quân Dĩ Khinh ở một bên nhìn đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, nhưng lại không biết là lạ ở chỗ nào.
Mi Giang Ảnh biết rõ, Lâm Vĩnh Nhiên thích thầy dạy vẽ của cô. Cô từng nghe người khác nhắc qua là hai người kia cùng nhau lớn lên, quan hệ đặc biệt tốt, sau khi học đại học thì Lâm Vĩnh Nhiên lựa chọn xuất ngoại, cũng bởi vì gia đình có điều kiện tương đối khá nên hắn quyết định đi xa vài năm. Sau khi trở về thì bọn hắn chính là cái bộ dạng này. Lâm Vĩnh Nhiên mua cái nhà này ở, còn để ra cho thầy của Mi Giang Ảnh một mình một căn phòng, cung cấp đồ vẽ tranh. Nhưng mà bạn bè chung quanh hắn chỉ cảm thấy Lâm Vĩnh Nhiên là một người rất hay giảng nghĩa khí mà không hề phát hiện ra bí mật của hắn. Nhưng mà Mi Giang Ảnh đã nhìn ra, Lâm Vĩnh Nhiên vẫn luôn không dám bước ra khỏi vạch tuyến này, mà thầy của Mi Giang Ảnh thì lại ngây ngốc không hiểu.
Chuyện của bọn hắn Mi Giang Ảnh không quản được, mà Quân Dĩ Khinh cũng chầm chậm cảm giác ra được. Bởi vì thầy của Mi Giang Ảnh muốn kết hôn rồi.
Tất cả mọi người biết rõ chuyện này đều kinh ngạc không ngừng, khuôn mặt cô dâu tương lai kia cũng đã đỏ bừng lên. Quân Dĩ Khinh cũng rất cao hứng, nhưng mà cô nhìn thấy sau khi Lâm Vĩnh Nhiên nói hai câu lời chúc mừng xong liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh , hơn một tiếng giờ đồng hồ cũng không có trở về. Quân Dĩ Khinh đi vào nhà vệ sinh gõ cửa, nhưng cửa đã bị khóa trái lại mất rồi, Quân Dĩ Khinh chỉ nghe được tiếng nước chảy ở bên trong.
Qua hai tháng sau, Mi Giang Ảnh đã được nghỉ đông, thầy của cô cũng đến ngày kết hôn. Hôm đó mọi người đều đi xem, hôn lễ rất ấm áp. Thầy của cô cũng chỉ nói một câu nói: “Về sau anh sẽ càng thêm cố gắng, để cho chính mình trở nên tốt hơn, để cho vợ có thể sống một cuộc sống tốt lành.”
Thời điểm cô dâu chú rể đi mời rượu, lúc đi đến bàn của mọi người bên này, hắn nói với Mi Giang Ảnh: “Về sau nhất định phải sống tốt đấy, anh cũng không có bao nhiêu thời gian quản em nữa a.”
Lúc này Mi Giang Ảnh còn không có hiểu được lời kia là có ý tứ gì.Hiện tại cô không phải đang rất tốt sao, còn muốn như thế nào mới tốt đây?
Buổi tối khi đi trở về nhà, vừa vặn lúc tiêu cơm. Quân Dĩ Khinh mua được hai cây kem, nói: “Ăn đi.”
Mi Giang Ảnh nhìn Quân Dĩ Khinh một cái, nói: “Khí trời này mà ăn cái này?”
“Không được sao? Chị cảm thấy không tệ nhaa.” Quân Dĩ Khinh giúp Mi Giang Ảnh xé ra rồi đưa cho cô.
Mi Giang Ảnh bất đắc dĩ, cô nghĩ "thôi ăn đi, dù sao cũng không phải dùng tiền mình mua".
Quân Dĩ Khinh vừa ăn vừa nói: “Lúc này tuyết mà rơi thì tốt quá.”
Mi Giang Ảnh không đáp lời, lạnh quá a. Vì cái gì Quân Dĩ Khinh lại muốn ăn kem ở cái thời tiết này chứ a? Ngu ngốc…
Đi học, khai giảng ngày đó lớp đầu tiên là khóa tự học, quả thực chính là một cơ hội tốt để sao chép bài tập. Mi Giang Ảnh nhìn qua sách bài tập của chính mình, phát hiện có một nửa đã làm rồi, thế nhưng mà cô nhớ rõ ràng cô không hề động qua bút vở mà…
Lúc ăn cơm giữa trưa, Mi Giang Ảnh nhìn Quân Dĩ Khinh đứng ở đối diện cô, cô không muốn ngồi xuống, nhưng mà Quân Dĩ Khinh cư như vậy nhìn chằm chằm vào cô, cuối cùng Mi Giang Ảnh đầu hàng liền ngồi xuống.
Mi Giang Ảnh cảm giác mình hình như không được bình thường, từ khi nào thì cô bắt đầu nhân nhượng Quân Dĩ Khinh như vậy đây?