Công việc biên tập ảnh không tìm được, Mi Giang Ảnh liền ở trên mạng đăng tải một ít tiểu manga ngược lại đã nhận được không ít truy cầu. Cái này hoàn toàn ngoài ý định , Mi Giang Ảnh dù sao cũng không có việc gì, cô liền đi đến một nhà đài chính thức manga để đăng kí id, không có việc gì ở trên đó làm các loại manga. Mi Giang Ảnh cũng không phải trông chờ cái này sẽ kiếm được tiền, chỉ là gϊếŧ thời gian nhàm chán mà thôi.
Mà lúc cô tiêu hao thời gian thì Lâm Tiêu Tương bên kia cũng đã làm việc vài ngày, cuối cùng đã đem bản thảo hoàn thành. Khi cô đang vẻ mặt mệt nhọc, ánh mắt lại phát hiện Mi Giang Ảnh đã xuất hiện trước mặt, Mi Giang Ảnh chột dạ không dám nhìn thẳng cô.
Lâm Tiêu Tương nói: “Em tới nhìn xem bản thảo này, xem cần chỉnh sửa lại ở đâu không?”
Mi Giang Ảnh nhìn kết cấu bản thảo như thế nào cũng không hiểu rồi, bản thảo mặc dù không có phức tạp như vậy, nhưng mà trong mắt Mi Giang Ảnh thì đó cũng là cái không thể tùy tiện bình luận. Người ta khổ cực mấy đêm mới hoàn thành, Mi Giang Ảnh cảm giác mình thật đúng là không có tư cách để nói cái gì.
“Cái này… bây giờ em xem không quá hiểu . em cảm thấy rất tốt.”
Lâm Tiêu Tương dừng một chút, sau đó nói: “Cũng đúng, bây giờ em còn đang học việc. Đây, bản thảo này cho em một phần, em tự nghiên cứu.”
Mi Giang Ảnh bởi vì chột dạ, lần này liền xem rất cẩn thận . Là một bản thiết kế nhà mua sắm rất lớn , cửa hàng tên nhìn rất quen mắt, giống như đã trông thấy ở đâu đó… Đây không phải nhà Đường Tống Nguyên đầu tư sao?
Mi Giang Ảnh hết sức kinh ngạc, Lâm Tiêu Tương nói công ty này vừa thành lập, vừa mở công ty lại có thể kí kết được vụ án lớn như vậy? !
Giao bản thảo ngày đó, Lâm Tiêu Tương cố ý mang theo Mi Giang Ảnh đi cùng. Ngẩng đầu nhìn lên tòa cao ốc, Mi Giang Ảnh đứng ở trước mặt nó, một cảm giác áp bách cực lớn, lại để cho Mi Giang Ảnh cảm giác mình nhỏ bé như con sâu con kiến vậy. Đường Tống Nguyên ngồi ở trong văn phòng rộng lớn ,hình ảnh đi theo Đường Tống Nguyên ở trong nhà Vương Giam chính là mặc tạp dề , Mi Giang Ảnh không cách nào đem hai người này hòa lại là một được.
Mi Giang Ảnh nhìn hai người kia đến xuất thần. Một người luôn bưng trà rót nước tôn sư hiếu đạo trước mặt thầy Khương chính là Lâm Tiêu Tương, nhưng đằng sau là một Lâm Tiêu Tương có cả một công ty to lớn… Ngay cả Đường Tống Nguyên cũng vậy, cởi bỏ tạp dề xuống liền biến thành một người khác.
Mi Giang Ảnh cảm giác mình ở trước mặt các cô so với con kiến còn muốn nhỏ hơn, nghe hai người nói căn bản cô không hiểu họ nói cái gì, Mi Giang Ảnh có loại cảm giác muốn chạy trốn.
Cũng không biết từ lúc nào cô đã đi theo Lâm Tiêu Tương ra khỏi cao ốc, Lâm Tiêu Tương nói: “Tuy rằng em không có kinh nghiệm, nhưng mà ta quyết định muốn em tham dự vụ án lần này.”
“Hả?” Mi Giang Ảnh không nghe thấy cô nói cái gì.
“Chị nói, cho em tham dự vụ án lần này .” Lâm Tiêu Tương nói.
Mi Giang Ảnh cảm giác khuôn mặt nóng như lửa đốt, nói: “Em… Em làm không được đâu.”
Lâm Tiêu Tương ngược lại rất kỳ quái, hỏi: “Em có biết cơ hội này có nhiều người cầu còn không được hay không, em nghĩ cái gì mà còn cự tuyệt?”
Mi Giang Ảnh sao có thể nói nhiều ngày qua đến công ty đều ngồi chơi căn bản không có học đây? Cái này là độ khó quá lớn đối với cô, cô căn bản không có năng lực này.
Lâm Tiêu Tương suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, trước hết không nghĩ nhiều. Buổi tối hôm nay chúng ta đi ăn, xem như hợp tác thành công đi!”
Mi Giang Ảnh bị bắt lấy lôi đi.
Buổi tối lúc Mi Giang Ảnh về đã là mười hai giờ, nếu không phải Lâm Tiêu Tương giúp cô từ chối, đoán chừng bọn hắn muốn chơi đến suốt đêm mất.
Về đến nhà, Mi Giang Ảnh thấy Quân Dĩ Khinh vẫn còn học bài, hình như là đang học Tiếng Anh , đang đeo tai nghe nên không có nghe được thanh âm khác. Mi Giang Ảnh cũng chỉ là nhìn thấy qua khe cửa , sau đó lặng lẽ đóng lại, một mình ngồi ở trong phòng khách.
Kỳ thật, từ nhỏ đã là như vậy, Quân Dĩ Khinh so với cô cũng không thông minh hơn bao nhiêu, nhưng mà thành tích của cô vẫn luôn đứng hàng top, mà mình cũng chỉ là trung bình mà thôi.
Ai nói trả giá không có hồi báo chứ? Chênh lệch bây giờ chính là hồi báo, Mi Giang Ảnh coi như là muốn thi nghiên cứu cũng chưa chắc có năng lực, mà cái Quân Dĩ Khinh phiền não lại là nên thi trường học nào.
Mi Giang Ảnh có chút uể oải nằm trên ghế sa lon, lúc đi học không học tốt, hiện tại công việc so với mọi người cũng mệt mỏi gấp mười lần, phiền não cũng nhiều hơn gấp mười.
Mi Giang Ảnh ngơ ngác nhìn chăm chú lên chén nước trên bàn trà , cơ hội tốt đang ở trước mắt, thế nhưng chính mình lại không có năng lực bắt lấy, cái này là nên trách ai đây? Còn không phải là tự trách mình sao?
Mơ mơ màng màng cô liền nằm ngủ quên trên ghế sa lon .
Tỉnh lại là do bị động vào người mình, Quân Dĩ Khinh nói: "Sao em lại ngủ ở chỗ này? Về lúc nào cũng không nói một tiếng.”
Trong lời nói của Quân Dĩ Khinh mang theo chất vấn cũng mang theo lo lắng.
Mi Giang Ảnh dụi dụi con mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Một giờ rưỡi rồi, nếu không phải là chị đi ra nhìn, chị còn tưởng rằng hôm nay em không về đây.”
“Bây giờ cô mới ngủ hả?”
Quân Dĩ Khinh cười cười nói: “Xem qua luận văn một chút, không ngờ là đã muộn.”
Mi Giang Ảnh ngẩn người, bỗng nhiên cũng rất tự trách. Tiếp tục như vậy nữa mình sẽ không phải bị ném lại vô cùng xa đây? Mi Giang Ảnh nhất thời có chút không nắm bắt được.
Tương lai của cô phải làm sao?
Mi Giang Ảnh hoảng hốt thời gian rất lâu, cô không biết mình nên đi phương hướng nào. Bạn cùng học với Mi Giang Ảnh nói, cô có một người Mẹ giỏi như vậy, tùy tiện an bài cho cô một chút là được rồi, cả đời này cũng không phải lo chuyện ăn uống nữa rồi.
Lúc đó Mi Giang Ảnh cũng không phản bác, cũng không có mặt mũi nào để phản bác, cô giống như là nhận được chỗ tốt vậy, chỉ cần giơ tay, nói cái gì đều cảm thấy là được tiện nghi.
Quân Dĩ Khinh nói: “Em đừng quan tâm cái này a, chị cảm thấy cũng không tệ lắm. Tối thiểu em có thể cùng dì học rất nhiều kinh nghiệm.”
Lâm Tiêu Tương cũng hiểu được chuyện này không có gì không tốt, chuyện có lợi không tội gì mà chính mình không qua được?
Mi Giang Ảnh trầm mặc. Cô có thể nói cái gì đây?
Loan Nhuế Tịch ngược lại là không nói gì, nhưng lại là thật sự giúp cô, trả thù lao lại cung cấp chỗ ở, nếu không phải Mi Giang Ảnh cự tuyệt, hiện tại cũng sẽ không gấp gáp muốn tìm việc như vậy.
Người cùng suy nghĩ , Mi Giang Ảnh xem như nhận thức được không ít, cô nhìn mình chút tiền trong tay, chỗ này cũng không đủ ăn uống mấy hôm, còn kiên quyết cái gì mà không lấy tiền của Loan Nhuế Tịch, cái ý tưởng này bắt đầu buông lỏng một chút.
Nếu như… Chẳng qua là nếu như, cô có thể cầm khoản tiền kia, có thể làm được rất nhiều việc, cũng không cần vội vã tìm việc làm, lại càng không giống như bây giờ, sống ở giữa tình thương của người ta.
Thời điểm Mi Giang Ảnh lên đại học lúc trước, cô cho là mình từ trong nhà trốn tới đây cũng đã thoát được, mà sau khi tốt nghiệp cô mới phát hiện, trong bất tri bất giác cô lại tiến nhập vào một vòng xoáy khác.
Tất cả mọi người so với cô đều rất ưu tú, có thể buôn bán lời rất nhiều tiền, có thể học tập cô đều không thể cùng họ thảo luận về tri thức, bởi vì cô cái gì cũng không biết.
Mi Giang Ảnh ngủ không được.
Cuối cùng cô phải làm sao?
Nhìn sang Quân Dĩ Khinh đang ngủ, Mi Giang Ảnh có thể nghĩ đến nếu như bản thân mình một mực tinh thần sa sút như vậy, người này sớm muộn gì cũng rời bỏ mình mà thôi.
Cô làm sao lại yếu ớt như vậy đây? Đây không phải bản thân mà cô a! Mỗi người đều có áp lực riêng, Quân Dĩ Khinh vì có thể tới đây, cũng là đỡ đòn áp lực cực lớn, đánh cược với tương lai của mình để đi tới nơi này.
Mi Giang Ảnh muốn chạm vào cô, nguyên lai yêu một người còn có nhiều áp lực như vậy a… Không chỉ muốn cho chính mình thật tốt, còn muốn cho chính mình đuổi kịp bước tiến của đối phương.
Tình yêu này quá yếu ớt.
Bàn tay đột nhiên bị nắm lấy, Mi Giang Ảnh có chút sững sờ.
“Muốn nắm thì cứ nắm, em lén lén lút lút như vậy làm gì?” Quân Dĩ Khinh mở to mắt nhìn cô nói.”Chị cảm thấy em hơi lạ, có phải là có chuyện gì hay không?”
Thật ra Mi Giang Ảnh so với tưởng tượng của cô lại càng yếu ớt, một câu nói nhẹ như vậy cũng có rơi nước mắt, lúc này nước mắt Mi Giang Ảnh đã bắt đầu rơi rồi.
“Làm sao vậy?” Quân Dĩ Khinh khẩn trương nhìn cô.
Mi Giang Ảnh lắc đầu, nằm xuống, cuộn tròn trong ngực của cô.
Nếu như Quân Dĩ Khinh có thể gánh vác được áp lực, vì cái gì cô lại không làm được đây? Cô không nên để chính mình trở nên yếu ớt như vậy, cô muốn nhận lấy trách nhiệm này, để cho vai của Quân Dĩ Khinh nhẹ nhõm một ít.
Mi Giang Ảnh càng ngày càng cảm thấy Internet là chỗ tốt nhất , nó có thể đem mình che giấu, coi như là đem tâm sự nói ra hết trong đó, người khác cũng không biết mình là ai. Thật là một nơi tốt để giải tỏa.
Mi Giang Ảnh đem trạng thái gần đây tâm sự thành một bộ truyện ngắn, đặt ở trên trang chính, không nghĩ tới biên tập lại chạy tới cùng cô ký hợp đồng.
Mi Giang Ảnh nằm mơ cũng không có nghĩ đến chính mình tốt nghiệp đại học lại kiếm lợi nhuận từ truyện cơ đấy, tuy rằng tiền rất ít, nhưng mà Mi Giang Ảnh lại có cảm giác rất thỏa mãn khó mà che dấu.
Nhìn chút tiền bên trong tài khoản ấy, cũng không đủ tiền cơm vài ngày, tiền thuê nhà cũng không đủ. Hơn nữa, Mi Giang Ảnh cũng không có kịch bản tốt hơn để có tiếp một bộ truyện mới.
Từng ấy cảm giác thỏa mãn lại không đủ che đi sự thật tàn phá.
Mi Giang Ảnh cầm lấy tư liệu của Lâm Tiêu Tương cho cô cùng sách vở, buông bút vẽ xuống.
Trung tâm mua sắm của Đường Tống Nguyên vẫn đúng hạn mở, Lâm Tiêu Tương cũng bận rộn hơn, Mi Giang Ảnh cùng ở sau lưng cô một bên học một bên làm việc, mệt mỏi đến mức không muốn nhiều lời, cô cũng thực bội phục Lâm Tiêu Tương, cô làm như thế nào mà công việc cường độ cao như vậy mà còn có thể bảo trì hình dáng đẹp như vậy?
Thời điểm công ty Mi Giang Ảnh khởi công, Quân Dĩ Khinh cũng không có thời gian đi quan tâm Mi Giang Ảnh nữa, cô cũng chuẩn bị thi nghiên cứu rồi. Nếu như thi không đậu, khả năng cô sẽ bị gọi về nhà.
Hai người đều đang bề bộn công việc, thời điểm gặp mặt cơ bản là lúc ngủ trên giường rồi. Mi Giang Ảnh mỗi ngày đều bị tài liệu cùng các bản thiết kế bao vây, toàn bộ người giống như là một cái khí cầu tràn ngập tức giận, tùy thời đều có khả năng nổ tung.
Sau cái ngày đó, Mi Giang Ảnh không tập trung vẽ hình manga bị Lâm Tiêu Tương bắt được, Lâm Tiêu Tương rất tức giận, nhưng mà cái gì cũng chưa nói. Xế chiều hôm nay Mi Giang Ảnh đối với đồng hồ báo thức lại nhìn một chút công việc buổi trưa, cái gì cũng không có làm.
Quân Dĩ Khinh cao hứng nói với cô cuộc thi khẳng định sẽ qua toàn bộ, Mi Giang Ảnh thiệt tình mừng thay cho cô, cùng cô vui cười vài ngày, khuôn mặt đều cười muốn cứng lại rồi.
Mi Giang Ảnh lần nữa đứng ở trước tấm gương, cả khuôn mặt cô đen tối đến âm trầm, thật giống như là muốn mốc meo luôn rồi.
Mi Giang Ảnh hỏi Quân Dĩ Khinh: “Sau khi chị tốt nghiệp muốn làm gì?”
Quân Dĩ Khinh nói: “Đi làm a.”
“… Không có chuyện gì muốn làm sao?”
“Chuyện muốn làm? A, có thật nhiều đấy nha. Muốn đi nước ngoài du lịch, cũng muốn đi nước ngoài học, muốn tìm một công việc nhẹ nhàng nhưng kiếm được nhiều tiền.” Sau đó đôi má Quân Dĩ Khinh đỏ lên, nói tiếp: “Đương nhiên, muốn nhất chính là ở cùng với em.”
Mi Giang Ảnh cao hứng, thế nhưng trong lòng lại càng tối tăm thêm nữa.
Dùng trước mắt để nói, cô nuôi không nổi Quân Dĩ Khinh a! Phần này như thế nào liền biến thành gánh nặng nữa? Mi Giang Ảnh nghĩ mãi mà không rõ, cô mười mấy tuổi, điều ước lớn nhất đó là có thể nắm tay Quân Dĩ Khinh; cô hai mươi tuổi, điều ước lớn nhất là có thể làm cho Quân Dĩ Khinh biết và tiếp nhận tình cảm của mình… Nhưng khi tâm nguyện đều đã hoàn thành, cô lại có điều chịu không được rồi.
Mi Giang Ảnh cảm giác mình thật là một người vô dụng.
Bởi vì ảnh hưởng khúc mắc, trong lúc Mi Giang Ảnh làm việc càng ngày càng như người mất hồn, Lâm Tiêu Tương thấy vậy mà đem một ít công việc giao cho người khác tới làm, Mi Giang Ảnh cũng càng ngày càng xa cách với bên ngoài. Thời gian nhàn rỗi hơn nhiều, vì cô có văn phòng riêng nên thời gian rảnh tay cũng nhiều, truyện manga cũng bắt đầu xuất hiện vào hoàn cảnh này. Nội dung không phải sợ chết thì cũng chính là chờ chết.
Cũng có thật nhiều độc giả nhắn lại nói rằng không thể tiếp thụ được phong cách như vậy, quá âm trầm rồi.
Mi Giang Ảnh tự giễu, ngươi ngược lại là cho ta một ánh mặt trời a.