Trong phòng ngủ, mọi người đang tưởng tượng về người chồng sau này sẽ như thế nào. Anh khí nhiều tiền, ôn nhu săn sóc, nội trợ, toàn bộ đều hoàn hảo… Tưởng tượng sao, ngẫm lại còn không thể được? Đến phiên Mi Giang Ảnh, Mi Giang Ảnh suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Ôn nhu a…”
“Gì, nghĩ lâu như vậy mà chỉ có một chữ hả?” Bạn cùng phòng khinh bỉ nói.
Thế nhưng mà, xác thực rất ôn nhu a —— tuy rằng không phải là chồng.
Kì nghỉ đông, Mi Giang Ảnh công tác bề bộn nhiều việc,thời điểm cuối năm Quán trưởng cũng làm một cuộc triển lãm tranh. Cùng triển lãm tranh của thầy Khương thì cái loại này xem như là nhân sinh không thể so sánh, Quán trưởng có ý muốn đẩy cao người mới, cái người mới này chính giữa thì có còn mới thì không, Vương Giam. Vương Giam vẽ vẫn luôn ở vào giao đoạn không ổn định, hiện tại càng hướng phát triển càng theo về cá nhân. Vẽ lên rất nhiều thứ kỳ kỳ quái quái, đương nhiên Vương Giam bây giờ không thiếu tiền —— tuy rằng trước kia cũng không có thiếu. Nhưng mà cô vẽ như vậy, vận khí tốt thì có thể sẽ được nổi danh, vận khí không tốt cả đời yên lặng vô danh.
Quán trưởng đều vì cô mà lo lắng. Nhưng mà Quán trưởng có ý là, tuy rằng bọn hắn ký kết, nhưng tuyệt không trở ngại một cá nhân phát triển cùng trưởng thành. Vì vậy Vương Giam này không biết sẽ đi đến nơi nào…
Đường Tống Nguyên nói cô rất ưa thích phong cách Vương Giam bây giờ, riêng một ngọn cờ, rất đặc biệt.
Đúng vậy a, cá nhân sở dĩ gọi là cá nhân, cũng là bởi vì riêng một ngọn cờ … Mi Giang Ảnh chẳng muốn nói cái gì ,sau khi kết hợp với tình cảm lại càng thêm kỳ lạ.
Đường Tống Nguyên mặc dù là hòn ngọc quý trong nhà, nhưng mà nhà cô không phải chỉ có một người thừa kế, tùy thời cũng có thể bị đổi đi. Nhưng mà Đường Tống Nguyên vẫn cứ một con đường đi, cô cũng tính đến tình huống xấu, cùng Vương Giam nói: “Làm ăn mày, theo được không?”
Vương Giam ôm bàn vẽ cùng bút vẽ nói: “Cũng đã chuẩn bị thỏa đáng! Ai cho cơm, ta cho người đó tranh.”
“Làm giàu,,.... làm giàu.” Đường Tống Nguyên khen.
Mi Giang Ảnh chết lặng.
Bởi vì có lần trước có kinh nghiệm tham dự xử lý triển lãm tranh nên lần này triển lãm tranh Mi Giang Ảnh sẽ không còn luống cuống tay chân nữa. Biết được ở quán muốn làm triển lãm tranh, Lâm Tiêu Tương cũng tới.
Lâm Tiêu Tương với tư cách là học sinh duy nhất của Khương Đại sư lúc trước, ở trong hội luôn luôn được hưởng nổi danh. Nhưng mà có rất ít người từng thấy được tranh cô vẽ. Nhắc tới cũng kỳ quái, Mi Giang Ảnh ngoại trừ ở trong nhà thầy Khương từng thấy cô vẽ tranh thì bên ngoài cũng không được thấy qua. Lần trước đi trong nhà cũng không có bất kỳ bức tranh nào.
Đối với việc cá nhân của người khác , Mi Giang Ảnh cũng không muốn hỏi quá nhiều.
Công việc triển lãm tranh lu bù lên, Mi Giang Ảnh cũng chỉ có buổi tối mới có thời gian kể khổ cùng Quân Dĩ Khinh. Quân Dĩ Khinh đột nhiên cảm thấy, mình nhàn nhã là một loại lỗi vậy. Thế nhưng mà cô cũng đã về nhà, cũng không có khả năng chạy nữa chỗ Mi Giang Ảnh bên kia. Chỉ có thể nấu cháo điện thoại vào buổi tối hàng ngày.
Lý trí nói cho cô biết, có lẽ nên ở trong nhà không nên đi. Nhưng mà ý nghĩ đó đã làm rục rịch ý chí của cô, ý tưởng một khi xuất hiện liền không thể kìm nén nổi rồi.
Lúc Quân Dĩ Khinh ăn sáng,đang do dự do dự, cô có thể đi cũng không đi —— thế nhưng mà, cô muốn đi.
Quân Dĩ Khinh nói với Thời Hạ Tiết, cô muốn đi chỗ Mi Giang Ảnh chơi vài ngày.
Thời Hạ Tiết nhíu mày nói: " không phải con đã đi qua nhiều lần rồi sao?”
Quân Dĩ Khinh nói láo: “Trước kia đều không có chơi thoải mái, lần này muốn nhân cơ hội sẽ chơi thật xả láng một chút.”
Ngược lại Mi Trường Thắng cảm thấy hai chị em quan hệ tốt như vậy, rất không tệ, nói: “Đi đi, nhớ trở về sớm chút. Đừng mua vé máy bay không hồi.”
Buổi tối ngày hôm trước Quân Dĩ Khinh còn chưa chuẩn bị, sau khi được cho phép, cô liền nhanh chóng vào phòng thu thập đồ đạc của mình, mang theo túi xách để đi. Tâm tình luôn áp lực thì cuối cùng cũng xuất hiện ở phía sau cánh cửa máy bay. Quân Dĩ Khinh như là chim nhỏ được trả tự do, một bước lên trời, tìm kiếm thế giới của mình!
Ký túc xá Mi Giang Ảnh đã đóng cửa, người đầu tiên Mi Giang Ảnh nghĩ đến chính là Loan Nhuế Tịch, nhưng mà… Hay là vẫn nên cùng Vương Giam nói, Vì cuộc triển lãm tranh mà Vương Giam luôn một mực ở đến muộn, mặc dù có Đường Tống Nguyên ở chỉnh đốn nhưng trong nhà vẫn rất bừa bộn.
Lần này Lâm Tiêu Tương một mực đi theo hỗ trợ, Mi Giang Ảnh cũng muốn làm phiền tới cô đêm này, thế nhưng lại không mở miệng được. Đang do dự thì nhận được điện thoại của Quân Dĩ Khinh, vậy mà cô đã đến rồi.
Quân Dĩ Khinh vừa vui mừng lại vừa phiền não, hai người không biết nên ở nơi nào? Ở khách sạn thì bất tiện, rồi lại cũng quá đắt. Cho nên Quân Dĩ Khinh không nhìn thấy Mi Giang Ảnh cao hứng, Quân Dĩ Khinh nói: “Chị không phải muốn cho em thêm phiền toái.”
Mi Giang Ảnh khó xử nói: “Ký túc xá đóng cửa, tôi cũng đang lo không có chỗ ở đây.”
“Hả? Vậy trước kia em đang ở nơi nào?”
Mi Giang Ảnh nói: “Trước kia phó Quán trưởng sẽ an bài cho tôi trong ký túc xá, nhưng mà năm nay ký túc xá đầy rồi, thật sự không có chỗ ở nữa.”
Quân Dĩ Khinh lo nghĩ liền gọi điện thoại, đợi một chút bên kia liền nhấc điện thoại, Quân Dĩ Khinh nói: “Chào Dì, Dì khỏe không. Đúng, là cháu. Cháu lại đến làm phiền người đây… Đúng vậy. dạ được, chúng cháu ở chỗ này chờ dì.”
Mi Giang Ảnh hỏi: “Ai?”
“Dì Loan đó.”
“Chị… sao chị lại…” Mi Giang Ảnh mất hứng.
Quân Dĩ Khinh nắm tay của cô, nói: “Đi thôi.”
Mi Giang Ảnh vẫn không cam lòng đi theo. Thời điểm nhìn thấy Loan Nhuế Tịch, Mi Giang Ảnh có một loại cảm giác rất không được tự nhiên. Tâm tình của cô có phải vẫn điều chỉnh chưa tốt chăng, Thấy cuộc sống Loan Nhuế Tịch hiện tại tốt đẹp, cô liền nghĩ đến lúc trước cô đã bị ủy khuất ra sao. Nếu như lúc đó có Loan Nhuế Tịch ở đây, chắc cô cũng không phải chịu ủy khuất như vậy.
Trên đường đi xe về đến nhà, Mi Giang Ảnh một câu cũng không có nói, đều là Quân Dĩ Khinh cùng Loan Nhuế Tịch nói chuyện phiếm.
“Dì, hiện tại dì đang làm công việc gì?”
“Giám đốc của Công ty Á Châu mà thôi.”
“… Thật là lợi hại.”
“Cháu cứ lấy tâm mà làm việc, đến cái tuổi này của ta cũng sẽ làm được.”
“Ôi chao! Thật vậy sao?”
“Đương nhiên, cháu muốn tìm hiểu ta có thể giúp cháu.”
“Vậy tương đương với cháu đã tìm được công việc sao?”
“Ha ha, đúng vậy a. Tiểu Ảnh học nghệ thuật thì khả năng ta không giúp đỡ được cái gì, nhưng lời của cháu thì thật sự có thể.”
“Tiểu Ảnh về sau muốn làm hoạ sĩ đấy!” Quân Dĩ Khinh nói rất tự hào.
Thế nhưng những lời này rơi vào tai Mi Giang Ảnh lại rất chói tai, khoe khoang một cái chân chó. Mi Giang Ảnh có chút suy nghĩ ác độc.
Quân Dĩ Khinh tắm rửa xong liền đi tìm Mi Giang Ảnh,lúc này Mi Giang Ảnh đang nói điện thoại cùng Lâm Tiêu Tương, đang nói một ít sự tình xảy ra ở triển lãm tranh, Quân Dĩ Khinh yên tĩnh một bên nghe, cô cảm giác mình đã vào không được vòng tròn luẩn quẩn của Mi Giang Ảnh rồi, Mi Giang Ảnh nói rất đúng cái gì cô cũng hoàn toàn không biết.
Không biết vì cái gì, Mi Giang Ảnh cảm thấy lần làm việc này rất không được tự nhiên, không thuận tay. Không biết là chỗ đó có vấn đề, Lâm Tiêu Tương nói với cô vài câu, Mi Giang Ảnh rõ ràng không kiên nhẫn được nữa.
Lâm Tiêu Tương cười lạnh nói: “Tranh trong quán nhân viên công tác ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, có thể tỉnh thì tỉnh táo lại, cũng không uổng phí khí lực , tốn chút tâm sức sự việc cũng làm không được, em không kiên nhẫn cái gì? Cái kia còn không phải đều là đồng sự của em sao?”
Mi Giang Ảnh một câu để nói cũng không có. Lời nói như thế, nhưng mà cô không phải ông chủ, cô nói mà không có người nghe thì thế nào đây? !
“Làm sao lại không dám nói rồi ? Quán trưởng các người không phải rất cao hứng khi ta có thể hỗ trợ sao? Sau đó hắn chính là như vậy phối hợp đấy sao?” Lâm Tiêu Tương nói xong liền cúp điện thoại.
Lúc này đây, người trong quán xác thực đắc tội Lâm Tiêu Tương. Quán trưởng còn bí mật nói với bọn họ , Lâm Tiêu Tương tuy rằng trẻ tuổi, nhưng mà kiến thức thì không hề, nếu cô có đề nghị gì nhất định phải tiếp thu. Thế nhưng mà người phía dưới không nghe a! Lần này thiếu một chút tài liệu trang trí, nhân viên công tác nói đơn mua không có,thế là lại đi tìm đơn mua sắm,bên mua sắm nói vốn là không có, muốn tìm ngọn nguồn đơn, kết quả ngọn nguồn đơn lại không thấy!
Lúc ấy Lâm Tiêu Tương đã cho sắc mặt tốt, phó Quán trưởng cũng biết, chạy tới phía sau đem đội mua sắm mắng một trận.
Nhưng mà có thể giải quyết cái gì? Mi Giang Ảnh theo chân bọn họ làm rõ sự tình, biết rõ Lâm Tiêu Tương thái độ rất nghiêm ngặt với công việc —— dốc sức liều mạng. Coi như là liều mạng không muốn sống cũng phải làm ra thành quả tốt nhất. Ý của Lâm Tiêu Tương chính là để cho bọn họ nắm chặt thời gian làm, thế nhưng mà họ lại chết sống không làm, cắn chặt răng nói thời gian không kịp, còn có chỗ khác chưa làm xong.
Lâm Tiêu Tương không đến mức vung tay rời đi, lúc ấy liền nói với Mi Giang Ảnh: “May mắn nơi đây không treo tên của ta.”
Mi Giang Ảnh cũng là không có biện pháp, cô một cái trợ lý nhỏ tức giận thì tác dụng gì? Mi Giang Ảnh biết rõ người này bắt buộc cô làm chứng, cô cắn răng gọi điện thoại cho phó Quán trưởng, phó Quán trưởng cũng trầm ngâm một tiếng, nói…,hỏi ý Quán trưởng a.
Mi Giang Ảnh bực bội gãi gãi đầu.
Quân Dĩ Khinh nghe xong cả buổi cũng nghe không rõ cái gì, sau đó lặng lẽ đi ra.
Nằm ở trên giường, Quân Dĩ Khinh suy nghĩ chính mình cuối cùng là vì cái gì mà muốn đi tới đây? Người ta có bộ dạng không vui chút nào.
Từ sớm Mi Giang Ảnh đã đi, cô biết rõ hội trường bên kia khẳng định phải náo loạn lên rồi. Loan Nhuế Tịch bày bữa sáng ra trên bàn nhưng cũng bị Mi Giang Ảnh bỏ qua, Quân Dĩ Khinh thức dậy sau cùng, Loan Nhuế Tịch cũng đi công ty,một mình cô đối mặt với một cái phòng ở lớn như vậy, vậy mà chuyện gì để làm cũng không có.
Quân Dĩ Khinh ngồi làm bài tập, được một lúc ngẩng đầu lên thấy đã gần giữa trưa. Cô mang theo cơm trưa đi xem Mi Giang Ảnh.
Trải qua một màn thương lượng khẩu chiến, Quán trưởng đã đem quyền lực bố trí hội trường giao cho Lâm Tiêu Tương. Sau đó bọn hắn liền tranh thủ thời gian đi mua tài liệu, tổ chức người đến làm.
Cho nên khi Quân Dĩ Khinh đến, Mi Giang Ảnh đã đi ra. Lại thêm một lần công dã tràng, Quân Dĩ Khinh càng thêm thất lạc. Cô cũng không có đem cơm trưa để lại, chính mình tìm một chỗ vắng tự ăn hết.
Quân Dĩ Khinh nghĩ, nếu như vậy còn không bằng cô về nhà thì tốt hơn. Thế nhưng mà cô vừa từ trong nhà đi ra, nếu trở về chính mình sợ còn không vui hơn .
Loan Nhuế Tịch sớm đã trở về, chứng kiến Quân Dĩ Khinh ngồi ở cửa cũng chỉ cười cười. Loan Nhuế Tịch không nói gì, đi vào để làm cơm.
Quân Dĩ Khinh cũng nhàn rỗi không chuyện gì để làm, cùng theo vào để phụ làm một tay.
Loan Nhuế Tịch đem cô đẩy ra, nói: “Nấu cơm a, kỳ thật ai làm đều giống nhau.”