Thời điểm Loan Nhuế Tịch chạy tới, Mi Giang Ảnh đang cùng Quân Dĩ Khinh thảo luận buổi tối nay nên đi nơi nào để ở. Chứng kiến Loan Nhuế Tịch xuất hiện, cô nhìn thoáng qua Quân Dĩ Khinh. Quân Dĩ Khinh đứng dậy nói: “Chào dì.”
Hiển nhiên, là Quân Dĩ Khinh nói.
Mi Giang Ảnh không có phản ứng gì, Loan Nhuế Tịch nói: “Như thế nào ? Có chỗ nào khó chịu không?”
Mi Giang Ảnh vẫn không nói chuyện. Quân Dĩ Khinh nói: “Bác sĩ nói đã hạ sốt nên không sao rồi, dì không cần quá lo lắng.”
Mi Giang Ảnh thấy rất kì lạ với động thái này của Quân Dĩ Khinh, thân mật như vậy cùng Loan Nhuế Tịch cảm giác là mình bị ảo giác rồi?
“Vậy bây giờ hai đứa muốn xuất viện sao?”
“Đúng vậy, đang chưa biết tối nay nên ở nơi nào. Tiểu Ảnh vừa hạ sốt, cháu không yên tâm để em về ký túc xá ở. Đang muốn đi khách sạn một đêm.” Quân Dĩ Khinh nói rất tự nhiên.
Mi Giang Ảnh nghe vậy cảm thấy không hợp lý lắm, thái độ này là có ý gì? Mi Giang Ảnh nhíu mày nhìn Quân Dĩ Khinh , Quân Dĩ Khinh lại coi như không nhìn thấy.
“Tìm khách sạn cái gì, ở đấy bất tiện lắm. Cùng ta về nhà đi.” Loan Nhuế Tịch nói.
“Vậy cũng được ạ. Lần này đến vội vàng vừa vặn không có mang tiền, dì giúp cháu tiết kiệm tiền rồi.” Quân Dĩ Khinh rất sảng khoái đáp ứng, cũng không hỏi qua Mi Giang Ảnh.
Mi Giang Ảnh kinh ngạc nhìn cô, Quân Dĩ Khinh đỡ cánh tay của mi Giang Ảnh, cười cười nói: “Đi thôi.”
Đây là làm cái gì? Mi Giang Ảnh bị ỡm ờ mang đi.
Loan Nhuế Tịch lái xe tới, Quân Dĩ Khinh không biết nhìn hãng xe, nhưng về Mi Giang Ảnh mặc dù cô không có nghiên cứu nhưng mà cô có xem qua. Đi cùng thầy Khương nhiều nên cô cũng được thấy các loại xe, những người đó không giàu thì cũng là cực giàu.
Mi Giang Ảnh không có tâm tư đi để ý tới những thứ này, ngồi ở phía sau xe vẫn có cảm giác được khá mệt nên cô dựa vào cửa sổ xe ngủ. Loan Nhuế Tịch nhìn qua kính thấy được Quân Dĩ Khinh, Quân Dĩ Khinh còn cười cười với mình. E ngại Loan Nhuế Tịch đang ở đây, Quân Dĩ Khinh cũng không dám có hành động gì quá thể , chỉ choàng cho Mi Giang Ảnh một cái áo khoác mà thôi.
Đã đến nhà của Loan Nhuế Tịch, Mi Giang Ảnh đang cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng nên cũng không có để ý ngôi nhà hình dạng gì nữa. Loan Nhuế Tịch mang cô đi phòng ngủ, Mi Giang Ảnh liền ngã xuống giường rồi ngủ tiếp.
Quân Dĩ Khinh cùng Loan Nhuế Tịch đắp chăn ấm cho cô xong mới lặng lẽ đi ra. Loan Nhuế Tịch dọn dẹp phòng ngủ bên cạnh cho Quân Dĩ Khinh ở, sau đó Loan Nhuế Tịch cũng không nói gì thêm mà đi xuống lầu .
Thời điểm đi đến cửa Quân Dĩ Khinh nghe Mi Giang Ảnh nói nhà thầy Khương cũng là biệt thự, chẳng qua là nghe không có cảm giác gì, chính thức thấy được mới biết được biệt thự cùng nhà lầu chênh lệch cỡ nào. Nhưng mà, Loan Nhuế Tịch dùng con cái thay đổi được cơ ngơi như bây giờ, không biết có từng hối hận hay không.
Quân Dĩ Khinh tắm rửa xong đột nhiên cảm thấy có chút đói. Nửa đêm mà đi gọi Loan Nhuế Tịch là mình muốn ăn cái gì đấy thì không tốt lắm, cô có thể đi ra cửa mua một ít đồ ăn. Đói ngủ không yên được.
Dưới tầng lầu, toàn bộ đèn của phòng khách đều đang bật, Loan Nhuế Tịch ở trong nhà bếp một bên nói điện thoại một bên làm thứ gì đó. Thấy được Quân Dĩ Khinh, Loan Nhuế Tịch dùng thuần thục ngoại ngữ để kết thúc cuộc điện thoại.
“Tiếng Pháp sao?” Quân Dĩ Khinh không dám xác định, cũng nghiêm chỉnh hỏi.
Loan Nhuế Tịch hỏi: “Làm sao vậy?”
Quân Dĩ Khinh xin lỗi cười cười, lắc đầu.
Loan Nhuế Tịch cũng cười cười nói: “Nếu như không ngại, cháu có thể đem nơi đây trở thành nhà của mình, không cần ngại.”
Quân Dĩ Khinh cũng nghiêm chỉnh, nói: “dì đang làm cái gì sao?”
“Làm cho Tiểu Ảnh chút gì đấy, tỉnh ngủ chắc sẽ đói bụng đấy.”
Quân Dĩ Khinh nhìn Loan Nhuế Tịch có vẻ không thuần thục, nói: “Cháu đến giúp dì một tay, ở nhà cháu cũng có làm cơm.”
Loan Nhuế Tịch không khách khí, nói: “Được.” Sau đó cẩn thận nhìn Quân Dĩ Khinh, là một cô gái xinh đẹp .”Cháu lớn lên rất giống mẹ đấy nha.”
Quân Dĩ Khinh kinh ngạc nói: “dì đã gặp Mẹ cháu rồi sao?”
“Ừ, khi cháu còn bé ta cũng đã gặp.”
Quân Dĩ Khinh kỳ quái hỏi: " như thế nào mà cháu lại không có ấn tượng?”
Loan Nhuế Tịch không nói gì, điện thoại đặt ở một bên lại vang lên, Loan Nhuế Tịch nói mấy câu xong ý bảo Quân Dĩ Khinh là cô muốn lên lầu. Quân Dĩ Khinh đưa mắt nhìn theo Loan Nhuế Tịch đi lên, nhìn giống như công việc rất bận.
Quân Dĩ Khinh nhìn những món Loan Nhuế Tịch chuẩn bị, phần lớn đều là những thứ Mi Giang Ảnh thích ăn, còn có một ít là cô thích ăn. Cái này rất kỳ quái , Mi Trường Thắng nói từ khi rời đi Loan Nhuế Tịch liền không có tin tức gì, nhưng khi nhìn Loan Nhuế Tịch như vậy, hẳn là trở về thăm qua , Mi Giang Ảnh thích ăn cái gì đều nhớ rõ rõ ràng như vậy. Cái này so với lời Mi Trường Thắng nói là “Không chịu trách nhiệm” hoàn toàn khác nhau a.
Quân Dĩ Khinh không thể ở bên cạnh thời gian rất lâu, nhìn tình huống sau này không bằng liền thừa dịp này đem lời hỏi cho rõ ràng mới được. Thế nhưng biết mở miệng như thế nào đây? Với thân phận của cô cũng rất lúng túng a.
Đang nghĩ ngợi thì Loan Nhuế Tịch đi vào, nói: “Thật ngại cháu quá, chuyện của công ty bận quá rồi.”
Quân Dĩ Khinh cười cười nói: “Không có chuyện gì đâu. Đồ ăn cháu cũng chuẩn bị gần xong rồi, còn một ít xào qua là được.”
Quân Dĩ Khinh cảm giác Loan Nhuế Tịch là một người rất ôn nhu, cũng rất thoải mái. Có thể là trải qua nhiều chuyện không vui a, Loan Nhuế Tịch ở chung làm cho người ta rất yên bình, tự nhiên là vậy nhưng cũng không thể tùy tiện a.
Đồ ăn đều đã làm xong, nếu nguội là có thể bỏ vào tủ lạnh rồi.
Loan Nhuế Tịch nói: “A, đợi một lát.” Nói xong liền từ trong tủ bát tìm ra một ít đồ ăn vặt, Quân Dĩ Khinh kinh ngạc hỏi: “Dì còn ăn cái này sao?”
Loan Nhuế Tịch nói: “Làm sao vậy? Rất kỳ lạ sao? Những thứ này đều là bạn của ta từ nước ngoài mang về, vừa mang về, còn chưa quá hạn đâu , nghe nói rất ngon.”
Chữ ở trên bao bì đóng gói Quân Dĩ Khinh chỉ nhận biết được một ít là tiếng Anh , những chữ cái khác cũng không biết là của quốc gia nào . Nhiều vô số nên cô đoán có tầm bốn năm quốc gia gì đó.
“Ta có vài người bạn, rất thích đi nước ngoài chơi, mỗi khi đi một quốc gia đều càn quét một ít đồ ăn vặt cho ta.” Loan Nhuế Tịch dẫn đầu mở ra một dói, là khoai tây chiên.
Quân Dĩ Khinh nhìn có chút không quen, Loan Nhuế Tịch làm cho người ta có cảm giác hẳn là đang ăn cơm Tây, cùng đồ ăn vặt một chút cũng không quen bên cạnh. Bất quá cái khoai tây chiên này hương vị cũng không tệ lắm.
Quân Dĩ Khinh cũng ăn theo, muốn hỏi nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
“Cháu cũng đói bụng rồi phải không, ta đi rửa hoa quả ướp lạnh đến ăn nha.”
Lúc Loan Nhuế Tịch bê hoa quả tới, Quân Dĩ Khinh vẫn còn xuất thần.
“Đang suy nghĩ gì?”
“Không có gì, là cảm thấy ở cùng dì nói chuyện rất nhẹ nhõm .”
Loan Nhuế Tịch nói: “Đó là bởi vì giữa chúng ta không có bất kỳ kỳ vọng gì, nên nói chuyện cũng sẽ không có bất kỳ áp lực nào cả.”
Quân Dĩ Khinh suy nghĩ lấy hết can đảm muốn hỏi, nói: “Dì, cháu có thể hỏi một chút không, lúc trước vì cái gì mà dì cùng chú Thắng ly hôn vậy?”
“Hỏi vì Tiểu Ảnh sao?”
Quân Dĩ Khinh đỏ mặt lên, nói: “Dì biết sao?”
“Cháu đối với Tiểu Ảnh vẫn luôn rất tốt, cái này ta là biết rõ. Nói thật, gia đình tái hôn mà Tiểu Ảnh có thể có được một người chị như cháu, ta thật sự rất cám ơn cháu.”
Quân Dĩ Khinh mặt càng đỏ hơn, nói: “Dì, người quá khen.”
“Kỳ thật, ngày đó ta cùng Mi Trường Thắng không có mâu thuẫn gì lớn, chúng ta ly hôn nguyên nhân là bởi vì ta không thể làm toàn chức một người vợ.”
Quân Dĩ Khinh không hiểu, hai cái này có cái gì khác nhau đây? lại để cho Mi Trường Thắng tức giận như vậy.
“Vừa mới vài năm đầu còn chưa có Tiểu Ảnh thì không sao, Mi Trường Thắng ngẫu nhiên phàn nàn cũng liền bỏ qua. Về sau Tiểu Ảnh sinh ra rồi, trong nhà thật sự thiếu một người để lo cho nhà cửa. Mi Trường Thắng kỳ thật rất tốt, khuyết điểm duy nhất là ngay cả có chủ nghĩa đại nam tử như vậy, nói cái gì cũng không chịu dùng một chút thời gian chiếu cố tới con cái, mà ta nói là khó chịu . Ta đang làm việc trong đà thăng tiến nên tuyệt đối không thua bởi Mi Trường Thắng, mâu thuẫn liền bởi vậy càng ngày càng cao, ai cũng đều không chịu nhượng bộ, cuối cùng, liền biến thành như bây giờ .”
Quân Dĩ Khinh vẫn không hiểu. Hỏi: “Thế nhưng , coi như là vì công việc, cũng không thể trở thành…” Quân Dĩ Khinh muốn nói, cũng không trở thành kết cục là Mi Trường Thắng hận đến vừa nhắc tới Loan Nhuế Tịch liền hận đến nghiến răng như vậy.
Loan Nhuế Tịch đương nhiên biết rõ cô muốn nói cái gì, giải thích nói: “Bởi vì cháu không phải người trong cuộc a, cháu đương nhiên không biết cảm giác bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này tích lũy mà bộc phát. Lúc ấy xác thực quá nông nổi, ta cũng bởi vì trẻ tuổi mà không có khống chế tốt chính mình.”
“Vậy ly hôn, như thế nào dì lại không mang theo Tiểu Ảnh đi?” Quân Dĩ Khinh hỏi.
Loan Nhuế Tịch trầm mặc một hồi lâu, nói: “Ta nói những thứ này, chẳng qua là đang trần thuật một lại một phía khách quan, ta hy vọng sau khi nghe cháu cũng không nên gia nhập ý tưởng chủ quan, rồi đối với mọi người có chỗ đánh giá,được chứ?”
Quân Dĩ Khinh gật đầu.
Loan Nhuế Tịch nói: “Ta lúc ấy là tranh thủ muốn nuôi Tiểu Ảnh, thậm chí vì Tiểu Ảnh một phần tài sản cũng không lấy, đáp ứng trước rồi sau đề xuất điều kiện. Nhưng mà lúc ta ký hết chữ muốn dẫn Tiểu Ảnh đi , Mi Trường Thắng cùng mẹ của hắn lại đổi ý . Lúc đó trong người ta không có đồng nào, mặc dù lên toà án, thẩm phán cũng sẽ không đem Tiểu Ảnh phán cho ta, bởi vì ta không thể cho Tiểu Ảnh một hoàn cảnh yên ổn.” Loan Nhuế Tịch nói xong rồi ăn một miếng đồ ăn vặt, Quân Dĩ Khinh nghe được nhíu lông mày.
Loan Nhuế Tịch nói tiếp: “Ta lúc ấy rất là tức giận, không nghĩ tới cùng sinh sống nhiều năm như vậy mà người ta sẽ ác với mình như vậy, trong cơn tức giận đã nghĩ tranh thủ thời gian rời khỏi hắn. Ta thậm chí trở về cầu ba mẹ ta, nhưng mà lúc đó ba mẹ ta bởi vì bất mãn ý của ta nên cũng không có ra tay giúp. Công ty vừa lúc đó thúc giục ta đi nơi khác, vì sinh kế nên ta đã đi. Thời gian dần qua điều kiện thay đổi tốt hơn, ta đã từng trở về thăm qua Tiểu Ảnh, mới biết được Mi Trường Thắng đã tái hôn. Ta nghe ngóng qua Mẹ cháu, mọi người cũng khoe hiền lành, đối với cháu càng là khen không dứt miệng, duy chỉ có đối với Tiểu Ảnh… Phê bình mà thôi.”
“Ai nói vậy?” Quân Dĩ Khinh tức giận, “Những người đó làm sao biết Tiểu Ảnh khổ thế nào? Nói luyên thuyên ngược lại bọn hắn chắc không chịu nổi rồi.”
Loan Nhuế Tịch cười cười nói: “Tối thiểu bọn họ nói cháu đối với Tiểu Ảnh rất tốt, điểm ấy là không sai mà, cũng là rất khó có được. Ta cũng đang trong thời điểm sự nghiệp đi lên, cơ bản mỗi ngày đều ở công ty, không có gia đình ổn định, cho nên cũng liền buông tha ý nghĩ mang Tiểu Ảnh đi.”
Quân Dĩ Khinh thủy chung là đứng ở vị trí Mi Giang Ảnh suy nghĩ vấn đề, đối với Loan Nhuế Tịch quyết định này bất mãn, nói: “Thế nhưng mà, dì cũng không hỏi ý kiến của Tiểu Ảnh.”
“Ta biết rõ ý của cháu. Tại vì trong mắt rất nhiều người, ta là một người ích kỷ, chỉ biết chuyện của mình, công việc của mình, sinh con ra cũng không biết chăm sóc. Ta đúng là một người mẹ thất bại, thế nhưng là người có chí riêng. Lúc trước không kịp mang Tiểu Ảnh đi, nhất định ta cả đời này cũng không có biện pháp làm một người mẹ tốt . Rất nhiều người đang nói ta có con đương nhiên nên dùng con làm trọng, nếu không thì quá ích kỷ, chỉ muốn chính mình, lúc trước sinh con làm gì.”
Quân Dĩ Khinh cũng là ý nghĩ này.
Loan Nhuế Tịch nói tiếp: “Thế nhưng mà, ta đầu tiên là cá nhân, sau đó ta mới là nữ nhân, cuối cùng mới phải là mẹ. Ta cho rằng lựa chọn của mỗi người đều đáng được tôn trọng, tựa như ta dùng sự nghiệp làm trọng, Mẹ cháu dùng gia đình làm trọng, ta tôn trọng mẹ cháu tự mình hi sinh, vậy người khác vì cái gì không thể tôn trọng ta vì sự nghiệp mà cố gắng đây? Nếu như lúc đầu buông tha cho sự nghiệp của ta, vậy thì Tiểu Ảnh vĩnh viễn chỉ biết sống ở chính giữa phàn nàn . Điều này cũng không thấy có gì tốt đối với Tiểu Ảnh .”
Quân Dĩ Khinh suy nghĩ một chút, nói như vậy tựa hồ cũng không có gì không đúng.
Loan Nhuế Tịch nói: “Các con đều đã lớn hơn, về sau cũng sẽ có con đường của mình phải đi. Ta hy vọng hai đứa có thể lựa chọn con đường mình thích để cố gắng, ta sẽ tôn trọng bất luận lựa chọn là gì.”
Không biết vì cái gì, Quân Dĩ Khinh cảm thấy Loan Nhuế Tịch nói những lời này như là ám chỉ cái gì đó, lại để cho Quân Dĩ Khinh có chút bất an.
Loan Nhuế Tịch cười nói: “Không nên không tự tin, chính cháu tự tin rồi, người khác mới sẽ tin tưởng cháu a.”
Quân Dĩ Khinh cúi đầu nhẹ gật đầu, “Dạ.”
Kỳ thật Loan Nhuế Tịch vẫn đang giấu rất nhiều chuyện mà không nói ra, ví dụ như hàng năm đều gửi quà sinh nhật cho Mi Giang Ảnh, lễ mừng năm mới cũng sẽ có gửi thật nhiều lễ vật, Loan Nhuế Tịch cũng gửi thư cho Mi Giang Ảnh, những thứ này đều bị Mi Trường Thắng ném đi, còn bị Mi Trường Thắng cảnh cáo nhiều lần.
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, không có gì tuyệt đối ngay cả đúng sai. Tất cả mọi người đều là đứng ở vị trí của mình đi cân nhắc người khác, Loan Nhuế Tịch không có tư cách đi thảo luận cái gì. Lúc trước trẻ tuổi,nói khàn cả giọng thậm chí nghĩ tới phải chết, thời gian kịch liệt như vậy cho đến bây giờ đều bình thản rồi. Loan Nhuế Tịch học xong cuối cùng đạt được thứ mình muốn đấy, những thứ tự mình đó không muốn cũng sẽ tự động bị loại bỏ mất.
Thời gian để cho cô biết điều lớn nhất chính là lạnh nhạt.