Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Mai

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mi Giang Ảnh lại không cao hứng giống như Quân Dĩ Khinh nghĩ , Quân Dĩ Khinh mơ hồ có loại cảm giác mất mác.

Tại sao vậy chứ? không phải Mi Giang Ảnh thích mình rất nhiều năm sao, nhiều năm tâm nguyện trở thành sự thật rồi, phản ứng của cô cũng xem như là bình thản a… Quân Dĩ Khinh không rõ.

Đường trở về, Mi Giang Ảnh nói: “Tôi thuê một gian phòng khách sạn cho chị, kỳ thật ngày mai tôi vẫn rất bận , đêm nay còn cùng nhân viên công tác thảo luận công tác nữa.”

Quân Dĩ Khinh gật đầu, nói: “Chị biết rồi.”

“ Lúc nào chị quay về trường học? đây là trốn học đến sao?” Mi Giang Ảnh hỏi.

Quân Dĩ Khinh xin lỗi cười cười.

Mi Giang Ảnh nói: “Chị trở về đi, tôi còn phải làm một số việc.”

“Được.”

Nhàn nhạt vậy sao, không có nhiệt liệt như trong tưởng tượng. Quân Dĩ Khinh cũng không phải là muốn Mi Giang Ảnh đáp lại cái gì, nhưng mà Mi Giang Ảnh phản ứng như vậy, có một loại cảm giác như là miễn cưỡng phối hợp.

Là không phải mình nhiều chuyện rồi sao? có phải là Mi Giang Ảnh không còn thích mình như trước kia nữa không? kiến thức về thế giới càng rộng rãi, có phải sẽ không đem chính mình nhìn nặng nề như vậy nữa nha?

Lý Mặc Chu ngày ấy hưng phấn ôm lấy cô, giống như đã có được toàn bộ thế giới vậy. Đối mặt với cảm tình mãnh liệt ấy, Quân Dĩ Khinh lúc ấy cũng bị lây nhiễm không ít.

Thời điểm Quân Dĩ Khinh quay về, Mi Giang Ảnh cũng không có đến tiễn đưa cô. Quân Dĩ Khinh biết rõ cô vẫn còn bề bộn, nhưng mà cũng mơ hồ có chút thất lạc . Ảm đạm trở lại trường học, rầu rĩ không hề vui.

Lý Mặc Chu hỏi cô, cô cũng không nói.

Chuyện Quân Dĩ Khinh chuyển trường còn bị đè nặng, cô cũng không có tâm tình gì muốn đi. Rốt cuộc có muốn chuyển trường hay không, hiện tại cô có chút mê mang.Cô là muốn chuyển trường đấy, thế nhưng mà mặt thái độ đối với Mi Giang Ảnh, cô lại sợ chính mình đi như vậy chính là nhiều chuyện.

Tinh thần gì cũng không có, một ngày Quân Dĩ Khinh cũng chỉ đần độn một chỗ. Người trong phòng chỉ cảm thấy Quân Dĩ Khinh rất thần bí, không hiểu nổi cô đang suy nghĩ gì. đối tượng tốt thì từ bỏ, trường học tốt cũng không lưu luyến,tốt nhất vẫn là không nên chuyển trường, đứa nhỏ này đầu óc có phải có vấn đề hay không đây?

Quân Dĩ Khinh nhớ tới mình đã rất lâu không có gọi điện về nhà rồi, gọi điện thoại về đối mặt với cô vẫn là lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị của Thời Hạ Tiết, Thời Hạ Tiết nói nếu cô dám chuyển trường,cô sẽ không được cho học phí cùng tiền sinh hoạt nữa. Để cho cô tự sinh tự diệt .

Quân Dĩ Khinh không muốn cùng mẹ cãi nhau, Mi Trường Thắng cũng là sốt ruột nên nói với cô vài câu nặng lời. Mi Trường Thắng thật sự không hiểu, khi còn bé Mi Giang Ảnh không nghe lời, thật vất vả mới nuôi lớn hai cô rồi, hiện tại đổi thành Quân Dĩ Khinh không nghe lời. Hai chị em còn quậy như vậy là… Kiếp trước thiếu nợ hai người hay sao.

Tâm tình Quân Dĩ Khinh tiêu cực càng ngày càng nhiều, trong đầu nghĩ ngợi lung tung tất cả đều là suy đoán Mi Giang Ảnh không thích cô .

Mi Giang Ảnh xác thực bề bộn nhiều việc, việc học, công tác, triển lãm tranh, cô hận không thể phân thân ra mấy người để ứng phó. Lâm Tiêu Tương khích lệ cô làm thêm nhưng vẫn là sinh viên, cũng không cần phải làm liều mạng như vậy.

Mi Giang Ảnh cũng suy tính, rất là do dự cùng khó xử. Cô không dám từ chức, không biết là vì cái gì, hoặc là chẳng qua là một loại trực giác a, bây giờ cô từ chức về sau rất có thể sẽ bị người quản chế.

Coi như là hình thành một loại vọng tưởng a, tóm lại chính là cô không hiểu vì sao lại lo lắng.

Thế nhưng Lâm Tiêu Tương cho rằng, một người đang khỏe mạnh mà xuất phát từ một loại khẩn trương vội vàng rất dễ dàng bị ốm. Thầy Khương nói, người trẻ tuổi sao không cho nó đi trải nghiệm qua, không làm hay bỏ vẫn sẽ nuối tiếc. Lúc nào nó ngã bệnh thì có thể quan tâm một chút, thế này đã đủ rồi.

Được rồi, hai người kia thật sự là mỏ quạ đen mà. Thầy Khương làm triển lãm tranh là một tháng, được nửa tháng Mi Giang Ảnh thực sự gục xuống rồi.

Mi Giang Ảnh cảm thấy toàn bộ người đều như đang bay lên,chân cảm giác như giẫm ở trên bông vậy a. Lúc thức dậy, bạn cùng phòng đã cảm thấy cô có chút không ổn, Mi Giang Ảnh nhìn nhìn mình trong gương, giống như cũng không có gì không ổn.

Trên đường đi tới quán, Mi Giang Ảnh nhìn tất cả vật dụng thực tế trước mắt cũng không còn chân thật, phảng phất như đang đặt mình trong ảo cảnh, nhìn ai cũng đều cách một tầng thủy tinh.

Thời điểm làm tư liệu vẽ ở quán, người lịm đi lúc nào cũng không biết. Nếu không phải Vương Giam lay cô, cô cũng không có biện pháp phục hồi tinh thần lại.

“Em làm sao vậy? Chị thấy em trạng thái không ổn a.” Vương Giam đưa tay sờ trán, như điện giật, nói: “Em phát sốt? Sao mà nóng như vậy? !”

Mi Giang Ảnh không có phân biệt được Vương Giam nói lời này là có ý gì, sững sờ nhìn cô.

Vương Giam vừa nhìn bộ dạng như vậy liền thấy không ổn, tranh thủ thời gian tìm phó Quán trưởng, đưa cô đi bệnh viện. Sau khi đo nhiệt độ cơ thể 45°, Vương Giam cùng phó Quán trưởng sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ xuống, nhanh chóng cho cô tranh thủ thời gian truyền nước .

Nằm ở trên giường thoải mái, Mi Giang Ảnh cũng không có lực mở mắt nữa rồi, cái gì cũng không biết mà lịm đi.

Một lọ nước truyền đến tầm giữa trưa, chạng vạng tối Mi Giang Ảnh tỉnh lại cảm giác cũng không tệ lắm, chính là toàn thân không có tí sức lực nào thôi, đầu còn có chút chóng mặt. Trong miệng tất cả đều là mùi vị của nước thuốc, kỳ thật cô có thể về nhà rồi. Vương Giam lại mập mờ đem chuông điện thoại di động phát to lên, giả bộ như có người gọi điện thoại cho cô.

“Tiểu Nguyên a, có chuyện gì không?” Vừa nói vừa ra ngoài phòng bệnh, một cuộc “Điện thoại” này chính là một tiếng đồng hồ mới xong.

Mi Giang Ảnh chìm vào u mê nằm ở trên giường, cũng không có tinh lực phát hiện cái gì không đúng.

Ngược lại Đường Tống Nguyên thật sự đã đến, bởi vì cô đi sân bay đón Quân Dĩ Khinh đến đây rồi.

Vương Giam chỉ biết là Mi Giang Ảnh có một người chị, không biết đến sự tồn tại của Loan Nhuế Tịch. Mi Giang Ảnh bệnh nặng như vậy bất kể như thế nào cũng phải nói với người nhà của cô một tiếng. Vương Giam đối với người chị em có bao nhiêu hương vị tình thân này rất hứng thú, hai người đều có ý thì ngại gì thành toàn đây?

Quân Dĩ Khinh còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, khi nhận được điện thoại của Vương Giam cũng là ngoài ý muốn, nghe được tin Mi Giang Ảnh ốm, cùng ngày liền xin phép nghỉ để bay đến thành phố M. Máy bay hạ cánh lại chứng kiến có một cô gái gương mặt lạnh lùng giơ bài tử đang đợi cô, nghe nói là Vương Giam để cho cô đến đây đón, Quân Dĩ Khinh cũng liền đi theo.

Đi vào bệnh viện, Mi Giang Ảnh vẫn đang ngủ.

Vương Giam nói: “Người giao cho em rồi, chị đi đây.”

Bác sĩ nói sốt đã hạ nên cơ bản không sao. Quân Dĩ Khinh suy nghĩ một chút, còn không có gọi điện thoại cho Loan Nhuế Tịch. Cô đến vội vàng, trên người ngoại trừ tiền cũng không có mang thêm cái gì, vội vàng lên máy bay tới cũng có chút mệt mỏi. Mi Giang Ảnh vẫn chưa tỉnh, Quân Dĩ Khinh liền nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi trong chốc lát,ngủ một cái đến hơn tám giờ, lúc này Mi Giang Ảnh còn chưa tỉnh, cô liền đi mua cơm.

Quân Dĩ Khinh đi không lâu thì Mi Giang Ảnh liền tỉnh. Đổ mồ hôi ướt rất không thoải mái, miệng cũng khô vô cùng, bên người thì một chén nước cũng không có.

Người bệnh bên cạnh thấy cô tỉnh, nói: “Cái cô gái kia khả năng đi mua cơm, cháu chờ một chút a.”

Mi Giang Ảnh nói lời cảm ơn. Nghĩ thầm, Vương Giam vậy mà lại ở cùng cô đến bây giờ?

Mi Giang Ảnh thật sự rất khát, cô mặc rồi áo khoác muốn tự mình đi mua nước uống. Mi Giang Ảnh toàn thân mềm nhũn, như là bị lấy hết sinh lực rồi.

Mi Giang Ảnh đi mua nước về, thấy được Quân Dĩ Khinh đang ở cửa phòng bệnh nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời cô cho là mình mờ mắt rồi. Không phải bệnh đến hồ đồ rồi a?

Quân Dĩ Khinh thấy được Mi Giang Ảnh trở về, vội vàng tới đỡ, nói: “Chờ chị trở lại a, chị mua nước cho em rồi.”

“Chị… Chị tại sao lại ở chỗ này?” Mi Giang Ảnh kinh ngạc hỏi.

“Là Vương Giam gọi điện thoại cho chị, nói cho chị biết . Chị không yên lòng nên đã tới đây.”

“Chỉ là phát sốt thôi mà còn gọi chị đến. Lại xin nghỉ phải không? Khóa học cũng bị làm trễ nải.”

“Chị bổ sung là được, em ở bên này cũng không có ai chiếu cố.”

“Cũng không phải bệnh nặng, bây giờ không phải là tốt rồi sao.”

Quân Dĩ Khinh có loại cảm giác lòng tốt của mình bị cho rằng lòng lang dạ thú nói: “Mặc kệ bệnh nặng hay bệnh nhẹ, chính em đã nằm ở trên giường rồi, dù sao cũng phải có người chăm. Không biết em còn cố hiện lên mạnh mẽ cái gì.”

Mi Giang Ảnh ngậm miệng.

Quân Dĩ Khinh mua chút đồ ăn thanh đạm cùng hai bát cháo, lúc ăn cơm bầu không khí có chút là lạ , Quân Dĩ Khinh nghĩ lại lời nói vừa rồi có phải là nặng lời quá không. Nghĩ vậy cô hối hận không thôi.

“Tôi…”

“Sao?”

Mi Giang Ảnh nói: “Tôi… Tôi không phải ý kia.”

“Cái gì?”

“Bất kể thế nào nói, chúng ta vẫn là chị em trên danh nghĩa, bởi vì tôi làm cho chị biến thành như vậy… Nếu như bị Bố cùng dì biết thì nên làm cái gì bây giờ?”

Quân Dĩ Khinh sửng sốt.

Mi Giang Ảnh nói tiếp: “Lại bởi vì tôi mà làm trễ nãi học tập của chị, thì càng không có chuyện hay rồi.”

A, nguyên lai là bởi vì này cái sao?

Quân Dĩ Khinh nhìn cô.

Mi Giang Ảnh cũng không dám nhìn Quân Dĩ Khinh, nói: “Chị, chị thật sự biết rõ hai ta mà như vậy sẽ phải đối mặt với cái gì không? Chị có thể kiên trì không?”

Quân Dĩ Khinh nói: “Em muốn nói cái gì?”

“Chị, chị không sợ sao?”

“Chị sợ hãi, em sẽ không thích chị nữa sao?”

“Không, đều thích.” Quân Dĩ Khinh vừa muốn nói chuyện, Mi Giang Ảnh còn nói: “Là tôi sợ chị không cần tôi nữa.”

Mi Giang Ảnh bỗng nhiên hiểu được, trong khoảng thời gian này cô tại vì tâm tình của mình phàn nàn, mà Mi Giang Ảnh cũng giống như vậy. khi còn bé Mi Giang Ảnh là bị vứt bỏ qua một lần.

Quân Dĩ Khinh mãnh liệt đau lòng đứng lên, nói: “Chị không phải đã nói rồi sao, chị nhát gan, em ngàn vạn không nên buông tha cho chị . Nếu có một ngày, chị bởi vì sợ mà buông tha em rồi, em cũng không nên thả chị ra. Tiểu Ảnh, chị cũng thích em.”

Mi Giang Ảnh bưng lấy bát, trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nói: “Tôi không phải không cao hứng, cũng không phải không hiểu. Chẳng qua là, ngày đó tôi nghe được chị cùng Lý Mặc Chu nói chuyện, tôi cũng hiểu được ý của chị. Nghe đến chị tỏ tình, tâm tình liền như bị hoảng loạn.”

Quân Dĩ Khinh mãnh liệt đỏ mặt.

“Em…” Cái gì cũng biết rồi, còn giả dạng làm như không có việc gì … Không đúng, cái kia Mi Giang Ảnh cũng không biết rõ, cô một mực suy đoán rồi giả bộ hồ đồ sao? Cô không tức giận sao?

“Tôi là muốn tức giận, nhưng là người mình thích rất nhiều năm cũng thích chính mình, bị người đó lừa gạt tâm tình cũng sẽ không thừa bao nhiêu.” Mi Giang Ảnh rút cuộc cũng ngẩng đầu nhìn cô, Quân Dĩ Khinh nhìn hai con mắt đỏ bừng, trong nội tâm liền áy náy không cách nào đối mặt .”Tôi thích người yêu thích mình rồi, đây là tâm nguyện nhiều năm của tôi, thì tại sao muốn quan tâm những chuyện khác đây?”

Quân Dĩ Khinh nói là cảm động cũng đúng, áy náy cũng không sai, khống chế không nổi nước mắt, cái gì cũng nói không nên lời. Cô cảm giác mình không xứng với Mi Giang Ảnh, mu bàn tay đè nặng mi tâm, Quân Dĩ Khinh muốn cho chính mình bình tĩnh nhưng lại chật vật như vậy.

“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi. Chị không phải…” Quân Dĩ Khinh không biết mình muốn nói gì.

“Không có tự trách, chị làm đúng.” Mi Giang Ảnh thật cao hứng, rút cuộc cũng cười đối với Quân Dĩ Khinh. Phòng bệnh là lưu lại người bệnh nặng trong phòng, thời điểm này người thăm bệnh tương đối nhiều, trong phòng bệnh cũng khá ồn, Mi Giang Ảnh cũng tận lực đem thanh âm đè thấp, “Chị, tôi không phải không cao hứng, mà là thật sự rất cao hứng, thế nhưng là tôi cũng muốn khắc chế, tôi không muốn chị bởi vì mình mà chậm trễ cái gì. Chị, đừng chuyển trường nữa. Chị muốn cái gì cũng được, như vậy về sau tôi mới có thể thẳng thắn nói cùng bố và dì, chúng ta cùng một chỗ như vậy mới là tốt nhất.”

Quân Dĩ Khinh nhìn cô, cái gì cũng đều không nói ra được, gật đầu đáp ứng. Sửa sang lại tâm tình, Quân Dĩ Khinh mới nói: “Vậy em cũng cần phải đáp ứng chị, không được quá vội vàng, đừng để cho chính mình ngã bệnh.”

“Ai mà không có mấy cái đau đầu nhức óc đấy, chị đừng quá lo lắng. Chú ý đến bản thân nữa.”

Thời điểm Quân Dĩ Khinh đi vào phòng vệ sinh gọi điện thoại Loan Nhuế Tịch. Từ lần trước điện thoại đến , Loan Nhuế Tịch nên thật sự quan tâm Mi Giang Ảnh a, Mi Giang Ảnh khúc mắc nặng như vậy, cô cũng không thể cùng Mi Giang Ảnh tùy hứng… Nói đến cùng Mi Giang Ảnh đè nặng tình cảm của mình là vì cô muốn, cô cũng nên chính thức làm chút gì đó cho Mi Giang Ảnh rồi.

Dù sao thời gian đại học cũng chỉ còn lại một năm, trong nháy mắt liền qua rồi. Quân Dĩ Khinh thật sự là có điểm hối hận, Mi Giang Ảnh tốt như vậy , nếu quả thật thời điểm học cấp 3 theo như lời yêu mến người khác, thì đời này còn không phải chịu thiệt thòi rồi sao? Sớm chút cho thấy cõi lòng thì tốt rồi, lại để cho Tiểu Ảnh chịu nhiều dày vò như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »