Chương 6

Trường trung học số 1 Trọng Hoa có thói quen chạy bộ trong giờ nghỉ giải lao, điều này khiến học sinh như phải tham gia hai tiết học liên tiếp khiến bọn họ vô cùng bức xúc. Ôn Cận và một vài người bạn của cậu khá đặc biệt, bọn họ tham gia hội học sinh nên không cần phải chạy mà chỉ đi kiểm tra các học sinh lười biếng. Các học sinh lười biếng có rất nhiều chiêu trò, một số người mượn cớ tuột dây giày rồi tụt lại ở phía sau, rồi đứng ở bên đường buộc lại dây giày, một số thì trốn ở trong nhà vệ sinh hoặc trong phòng học.

Ôn Cận nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng của Triệu Tước Hi đâu. Cậu ra hiệu cho người bạn đồng hành của mình là Cố Hoài rồi rời khỏi sân thể dục.

Đi đến một góc hẻo lánh không có ai, cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn đi.

[Đang ở đâu vậy?]

[Ở văn phòng] Tin nhắn được gửi lại rất nhanh, giống như là vẫn luôn chờ cậu. Khóe miệng Ôn Cận cong lên, đôi mắt phượng đầy ẩn tình, bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng đi tới văn phòng.

Trong văn phòng, Triệu Tước Hi đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm, xung quanh cô tràn đầy bài kiểm tra trắng như tuyết. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô không ngẩng đầu lên, chỉ kéo một chiếc ghế ở phía sau tới đặt ở bên cạnh.

Ở đây có camera giám sát, Ôn Cận cũng không dám tùy tiện làm càn, cậu chỉ ngồi ở bên cạnh cô, chăm chú nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, làm trong lòng cậu giống như có lông chim lướt nhẹ qua. Đầu cậu khẽ nghiêng về phía Tước Hi, nhìn có vẻ là đang quan sát cẩn thận đối phương chữa bài kiểm tra, nhưng thật ra, đầu lưỡi của cậu đang khẽ liếʍ vành tai của Tước Hi, hai mắt trong veo sáng bừng lên.

Thấy đối phương vẫn không dao động, cậu dùng bài kiểm tra che lại, bàn tay thon dài liền chui vào trong áo của Tước Hi, như ý nguyện mà vuốt ve hai vυ" tuyết trắng mịn màng. Cậu nhịn không được mà thở ra một tiếng thỏa mãn, gương mặt đẹp trai lạnh lùng bị bao phủ bởi sắc dục.

Hai tiếng hừ nhẹ của Triệu Tước Hi giống như đang khích lệ cậu, nhưng cơ thể cô vẫn đoan chính như trước, nét chữ cũng không hề lộn xộn chút nào.

“Sao cô giáo Hứa lại nhờ cậu tới hỗ trợ chữa bài thi vậy?”

Ánh mắt của Ôn Cận trong veo, giọng điệu bình tĩnh, nhưng hai tay không ngừng di chuyển, thỉnh thoảng lại ấn lên hai núʍ ѵú, làm quần áo trước ngực Tước Hi phập phồng lên xuống.

Đôi mắt của Triệu Tước Hi hơi nheo lại.