Thẩm Thanh Yến tuy rằng tính tình hoạt bát ương bướng, nhưng cũng không lỗ mãng, đối với đứa con trai này, Thẩm Thư Nghiên coi như hiểu rõ, cho nên Thẩm Thư Nghiên cũng không hỏi quá nhiều, buổi tối ăn cơm uống thuốc, thì đi ngủ.
Buổi tối hôm đó, Thẩm Thanh Yến lén lút lẻn về nhà, hắn không đi cửa chính, miễn cho hạ nhân lại chạy tới cáo trạng với Thẩm Thư Nghiên, vì thế liền trộm từ góc tường hậu viện nhảy vào ─ ngày thường hắn thường xuyên đi dạo trong hoa viên, từ một vài góc không ai biết giấu mấy thứ như ghế chẫu cục đá, đợi đến lúc này đã có thể phát huy tác dụng.
Lúc này đã qua giờ Hợi, Thẩm Thư Nghiên đã nghỉ ngơi, Thẩm Thanh Yến từ hoa viên lén chuyển đến hành lang, sau đó lặng lẽ trở về phòng của mình. Hắn rón rén dịch đến cửa, sau đó mở ra một khe nhỏ chui vào, toàn bộ quá trình yên tĩnh thành thục, không biết đã làm bao nhiêu lần.
Đợi rốt cục vào trong phòng đóng cửa lại, Thẩm Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm, mò nhẩm rót một chén trà lạnh từ trên bàn, uống một ngụm. Sau đó thắp nến trên bàn.
Nhưng mà ánh nến vừa sáng, đã thấy một người lạnh lùng ngồi ở trên ghế, Thẩm Thanh Yến hoảng sợ, “Ai đó?!”
Trên cánh tay Nghiêm Tu còn quấn băng gạc đeo trên cổ, sắc mặt vẫn lãnh đạm không có biểu cảm.
“Á… Là huynh hả.” Thẩm Thanh Yến thả lỏng, lại rót một chén trà lạnh.
Nghiêm Tu giương mắt nhìn lên, trên người Thẩm Thanh Yến có chút chật vật, hốc mắt còn có vết bầm, Nghiêm Tu đứng lên đi qua, “Xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu tử Trần gia kia đánh, có điều ta cũng đánh mặt hắn sưng lên rồi, cũng không thiệt thòi.” Thẩm Thanh Yến khoát tay áo, dáng vẻ không để ở trong lòng.
“Nghĩa phụ rất lo lắng cho đệ, kêu ta đến đây xem sao.” Nghiêm Tu ngồi xuống bên cạnh hắn, từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc mỡ. Lúc trước cánh tay y bị thương, ngay cả bả vai cũng bị trầy xước một mảng, mỗi ngày cần phải bôi thuốc, liền mang theo trên người, chẳng qua tay y bất tiện, chỉ có thể giữ chặt tay Thẩm Thanh Yến, đổ thuốc mỡ lên tay hắn, “Tự đệ bôi đi.”
Cái bộ dạng này, ngày mai không biết nghĩa phụ thấy có tâm tình gì.Thẩm Thanh Yến gật gật đầu, nhắm lại một con mắt, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên chung quanh mắt, bộ dạng của hắn có hơi buồn cười, Nghiêm Tu rũ mắt nhìn hắn một lúc lâu, đặt bình thuốc lên bàn, “Cái này đệ cầm dùng đi.” Nói xong y đứng lên.
“Vậy còn huynh?”
“Chỗ ta vẫn còn, hôm nay vì sao lại đánh nhau?” Nghiêm Tu cầm lấy một cái hộp đặt lên bàn, mở ra.
“Ta…” Thẩm Thanh Yến cắn môi dưới, không nói chuyện.
Nghiêm Tu giương mắt nhìn hắn.
Thẩm Thanh Yến quay đầu đi, cũng không nhìn sắc mặt của y.
“Bỏ đi.” Y đứng lên, “Ngày mai đệ tự mình nói với nghĩa phụ đi.”
“…”
“Đây là cái gì?” Mắt thấy Nghiêm Tu thu dọn đồ đạc, Thẩm Thanh Yến vội vàng đè tay y đóng hộp thức ăn tiến lại gần nhìn, tiếp theo ánh mắt sáng lên, “Gà nướng? Ta muốn ăn! Ui… sao còn có khoai sọ và bánh nữa… Tiểu gia đâu có thích ăn cái này.” Hắn vừa oán giận, vừa nói đưa tay kéo đùi gà nướng, lại bị Nghiêm Tu đè lại cổ tay.
Đôi mắt Nghiêm Tu rất đen, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, trong phòng chỉ có một ngọn nến vừa thắp, ánh nến trong suốt chiếu lên khuôn mặt y một tầng ánh sáng mờ nhạt, làm suy yếu ngũ quan góc cạnh, hiện ra một loại ôn hòa mơ hồ, Thẩm Thanh Yến chớp chớp mắt.
“Tiểu khốn kia… Nói cánh tay huynh không khỏi được, phải biến thành tàn phế, ta không thể không tức giận.” Vừa nói đến chuyện này liền tức giận, Thẩm Thanh Yến nghiến răng, thật hối hận vì đã không đánh tiểu tử kia thêm mấy quyền.
“…” Nghiêm Tu không nói chuyện, thu tay lại ngồi xuống, “Ăn đi.”
Thẩm Thanh Yến kéo đùi gà nướng gặm một miếng to, lại hỏi, “Làm sao huynh biết ta chưa ăn cơm?”
“…Nghĩa phụ bảo ta mang đến.”
“Huynh nói xạo, ta không thích ăn khoai sọ, cha ta biết mà.” Thẩm Thanh Yến hai ba miệng gặm xong một cái đùi gà, lại xé cái kia. Đột nhiên hắn phản ứng lại, vì thế Thẩm Thanh Yến cười tủm tỉm quay đầu, đưa cái đùi gà trong tay qua, “Cái này cho huynh nè, tiểu gia ăn cánh gà.”
Nghiêm Tu liếc nhìn hắn, đẩy đùi gà trở về, “Không cần, đệ ăn đi.”
Thẩm Thanh Yến cũng không khách khí với y, cười tủm tỉm gặm hết một cái đùi gà khác.
Nhìn hắn ăn gần hết, Nghiêm Tu đứng lên thu dọn đồ đạc.
“Nè…” Thẩm Thanh Yến một chân gác lên bàn, bàn tay chống trên đùi ngẩng đầu lên hỏi y, “Ta ức hϊếp huynh như vậy, vì sao huynh còn muốn giúp ta?”
“Không phải đệ bởi vì ta, còn đánh nhau với người khác sao?” Thiếu niên đứng bên cạnh hắn, thân hình đơn bạc bọc trong y bào màu đen, vết thương trên trán y còn chưa biến mất, trên cánh tay quấn băng gạc, ngữ khí rất thanh đạm, là giọng điệu trước sau như một không có gợn sóng của y. Thẩm Thanh Yến lại nhớ tới ngày đó Nghiêm Tu vi cứu hắn, sắc mặt đau đớn trắng bệch.
Thẩm Thanh Yến há miệng, hàm hồ xía một tiếng.
Từ đó về sau, quan hệ của hai người hình như tốt hơn không ít, Thẩm Thanh Yến không hề nhắm vào Nghiêm Tu nữa, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy hai người tan học cùng nhau về nhà. Có điều tính tình Nghiêm Tu lãnh đạm, lời nói vẫn không nhiều lắm.
Ngày hôm nay, cánh tay Nghiêm Tu cuối cùng được gỡ băng gạc, tuy rằng vẫn không thể dùng sức quá mạnh, nhưng đại khái là tốt hơn rất nhiều, Thẩm Thanh Yến yên tâm, la hét muốn ăn một bữa chúc mừng.
Quản gia Thẩm phủ từ khi Thẩm Thư Nghiên còn bé đã theo chăm nom, hiện giờ đã hơn năm mươi tuổi, cũng rất cưng chiều Thẩm Thanh Yến, nghe hắn nói xong, lập tức sai người làm rất nhiều món ăn Thẩm Thanh Yến thích ăn, còn đặc biệt nấu một nồi canh bưng lên.
“Cái này cho huynh.” Thẩm tiểu thiếu gia tự tay mình múc một chén canh đặt ở trước mặt Nghiêm Tu.
“Đa tạ.” Nghiêm Tu nhích nhích, tuy rằng vẫn lạnh lùng, nhưng khóe miệng cũng không lạnh ngạnh như bình thường nữa, Thẩm phụ cũng nhìn ra, cười khen một tiếng tốt, sau đó lại thấp giọng khụ hai tiếng.
“Cha?”
“Nghĩa phụ…”
“Khụ khụ, không sao đâu.” Thẩm Thư Nghiên cười xua xua tay, “Vi phụ vui mừng, hai huynh đệ các con có thể nâng đỡ nhau, vi phụ… cũng có thể yên tâm.” Ông nói, nhìn nhìn bát canh trước mặt Nghiêm Tu, cười nói, “Canh giò heo này nếu có thể ăn gì bổ nấy, Tu nhi chắc sẽ mau tốt lên thôi.”
“Đúng vậy đúng vậy, Tu ca ca nhanh ăn đi.” Thẩm Thanh Yến khó có được gọi y một tiếng ca ca, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, rõ ràng là nhịn cười.
“Nếu không tệ, vậy Thanh Yến cũng múc một chén đi.” Y đưa tay giúp Thẩm Thanh Yến múc một chén, lại quay đầu nhìn Thẩm Thư Nghiên, “Đương nhiên nghĩa phụ không thể thiếu.” Ngữ điệu vẫn bình đạm, nhưng khóe miệng mơ hồ có một ý cười nhạt, hiếm thấy vui vẻ.
“Tiểu tử thúi, uống canh còn phải có người hầu.” Thẩm Thư Nghiên cười trêu ghẹo, ba cha con mỗi người một chén, một nồi canh giò heo trong chốc lát đã hết một nửa.
Bữa cơm này ăn trong vui vẻ, Thẩm Thư Nghiên dường như đã lâu không cao hứng như vậy, khí sắc cũng tốt hơn một chút, kéo tay Nghiêm Tu nói rất nhiều chuyện.