Hôm nay Nghiêm Tu làm một bàn đồ ăn ngon, mời Nại Đề Kim ăn cơm tạ tội, Thẩm Thanh Yến tuy rằng không muốn, nhưng hắn đã đồng ý phải nghe ý kiến của Nghiêm Tu, cho nên vẫn không tình nguyện đi theo.
“Cho nên, ngươi không suy xét đi theo ta sao?” Nại Đề Kim có chút thất bại, hắn ta nhìn mặt mày Nghiêm Tu trầm tĩnh như ngọc, nhớ lại lần đầu gặp y, liền bị khí thế trầm ổn trấn định của y khuất phục, huống chi y còn có đầu óc linh hoạt và thủ đoạn, nếu như có thể có được nam nhân này, không chỉ là tình trường, ở trên thương trường cũng là rất có lợi. Nhưng đáng tiếc, tâm của nam nhân này đã đặt trên người người khác. Nại Đề Kim nhìn về phía nam nhân ngồi bên cạnh Nghiêm Tu kia, hắn ta vẫn không cách nào lý giải, vì sao Nghiêm Tu lãnh đạm ôn hòa lại thích một tên nhóc tính tình nóng nảy như vậy.
“Ngươi đừng si tâm vọng tưởng, tuy rằng đánh ngươi là ta không đúng, nhưng Nghiêm Tu là của ta.” Thẩm Thanh Yến ngồi bên cạnh, mặc dù là cố gắng nhẫn nại không phát tác, sắc mặt vẫn cực kém, nếu không bị Nghiêm Tu bảo nhất định phải đến xin lỗi, hắn cũng không muốn nhìn con công hoa hòe này một lần nào nữa.
“Ta không ngại giải quyết vấn đề bằng vũ lực, nhưng Nghiêm Tu… cũng không phải là người mà chúng ta có thể chiếm hữu bằng vũ lực.” Có thể thấy được hắn ta cũng không quá để ý một quyền của Thẩm Thanh Yến, ở quê nhà hắn ta, vũ lực quả thật có thể giải quyết một số vấn đề, nhưng hắn ta cũng biết, tình cảm là không cách nào dựa vào vũ lực cướp đoạt. Nại Đề Kim nhìn về phía Nghiêm Tu, cặp mắt màu lam kia có tiếc hận cùng khó hiểu, “Chỉ là ta không rõ, ta nghe nói, Nghiêm Tu cũng là con cháu của Thẩm gia, các người…”
“Ta được nghĩa phụ dẫn về Thẩm gia.” Thẩm Thư Nghiên khi đó còn sống, chỉ là thân thể không tốt lắm, cho nên rất nhiều chuyện đều giao cho Nghiêm Tu đi làm, trên phố thậm chí có tin đồn Nghiêm Tu là con riêng của Thẩm lão gia từ bên ngoài về, vì thế có một ngày Thẩm Thanh Yến còn cố ý đi hỏi Nghiêm Tu, lúc ấy Nghiêm Tu chỉ phủ nhận, cũng không nói cái khác. Mà hôm nay, Thẩm Thanh Yến cuối cùng cũng biết đáp án. “Lúc ta bốn tuổi, được Nghiêm lão gia nhặt về nhà, sau đó Nghiêm gia xảy ra biến cố, lại được nghĩa phụ dẫn về Thẩm gia.” Y phiêu bạc rất nhiều năm, mười năm ở Nghiêm gia, y sống cẩn thận chặt chẽ, nhưng mặc dù Nghiêm thúc thúc đối xử tốt với y, Nghiêm Minh cũng không muốn tiếp nhận y, nhị thiếu gia kiêu ngạo tôn quý kia, y cũng từng nỗ lực tới gần gã, như lời Nghiêm Thiên Nghĩa nói, thử làm một huynh trưởng, nhưng Nghiêm Minh chỉ coi y là kẻ được nhặt về, đến tranh đoạt cưng chiều của phụ thân, tương lai thậm chí còn có thể tranh đoạt tài sản thuộc về gã, cho nên cũng không cho y sắc mặt tốt, thậm chí nhiều lần ở sau lưng đánh mắng ức hϊếp, dần dần, Nghiêm Tu cũng không ôm những ảo tưởng hư vô kia nữa, trở nên ít nói mà lãnh đạm. Sau đó đến Thẩm gia, tình huống cũng không thay đổi, y đã quen với những lời lạnh nhạt, thỉnh thoảng công kích và thương tổn, trước kia y từng chịu rất nhiều, cũng không để ý. Y cho rằng chẳng qua chỉ là vận mệnh lại lặp một lần nữa, nhưng mà tiểu thiếu niên kia, sau khi kháng cự ban đầu, lại thật sự thử cùng y chung sống hòa bình. Ngày đó y cầm miếng ngọc bội kia, tựa như trong tay nắm một chùm ánh sáng, hắn sẽ vì mình mà đi đánh nhau với người khác, cũng sẽ ở trong đêm khuya lôi kéo y, coi y trở thành chỗ dựa. Nghiêm Tu khi đó liền cảm nhận được cảm giác được người ỷ lại, Thẩm Thanh Yến chẳng những cho y ấm áp, ỷ lại, tín nhiệm, thậm chí sau đó, còn cho y một nơi có thể dung thân; có lẽ vào lúc đó, y thích người này, vì vậy y sẽ vô điều kiện dung túng hắn, thậm chí… sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho hắn. Khóe miệng Nghiêm Tu cong lên, lộ ra một nụ cười có chút mềm mại, biểu cảm này trước kia chưa bao giờ xuất hiện trên mặt y, rất ít có thể nhìn thấy nụ cười của y, nụ cười này như nước tuyết hòa tan dưới sông băng, hiện ra một loại lạnh thấu xương thuần túy, lại dịu dàng hiếm thấy: “Kim công tử, huynh kỳ thật không hiểu ta, Nghiêm mỗ rất vui có thể được huynh ưu ái, cũng rất quý trọng người bằng hữu này, nếu có thể, cũng hy vọng tương lai Thẩm gia có nhiều cơ hội hợp tác với huynh hơn, hy vọng sẽ không bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến mối quan hệ hợp tác của chúng ta. Dù sao… trong quá khứ, chúng ta hợp tác vẫn rất vui vẻ, không phải sao?” Lời này nói thể diện mà thẳng thắn, hơn nữa thái độ cùng tươi cười của người nọ, quả thực là lực sát thương kinh người.
Nại Đề Kim thật lâu không đáp lại, cũng không biết là bởi vì Nghiêm Tu hay là bởi vì những lời này của y. Thẩm Thanh Yến nhìn không nổi, cầm bầu rượu “cạch” một cái đặt ở trước mặt Nại Đề Kim, Nại Đề Kim mới rốt cuộc hoàn hồn, chớp chớp mắt với Nghiêm Tu, “Đương nhiên là phải, hợp tác cùng quý phủ vẫn luôn rất vui vẻ mà.” Nại Đề Kim không phải loại người không thể bỏ được, cũng chính là phần tiêu sái này, càng khiến người ta chú ý. “Vậy đa tạ Kim công tử.” Nghiêm Tu uống với hắn một ly rượu, lại nói, “Nói đến, Nghiêm mỗ còn một chuyện muốn nhờ, mong rằng Kim công tử suy xét một phen.”
Thẩm Thanh Yến nhíu mày nhìn về phía y, không biết trong hồ lô y bán thuốc gì.
Đợi Nại Đề Kim gật gật đầu, Nghiêm Tu mới nói thêm, “Khoảng thời gian trước ta tìm được một vị họa sư am hiểu Đan Thanh, vẫn ở lại Thẩm phủ, Kim công tử đến Tuyên Thành thời gian này Nghiêm mỗ vốn nên chiêu đãi thật tốt, nhưng huynh cũng biết, mấy ngày nay trong phủ xảy ra không ít chuyện, còn phải có người đi xử lý, cho nên, ta muốn để vị Dung Hoa công tử này dẫn huynh đi dạo quanh Tuyên Thành một chút, thuận tiện… Kim công tử cũng có thể giới thiệu với Dung Hoa một ít cẩm dệt tinh xảo và hoa văn của quý tộc, hy vọng chúng ta có thể hợp tác hơn nữa.” Y nói, giơ tay vỗ một cái, cửa lớn theo tiếng mà mở ra, liền nhìn thấy Dung Hoa đi vào, người nọ một thân lục y, tóc dài chưa buộc, đôi mắt thủy nhuận trong suốt, mũi cao đẹp môi thì hồng nhuận, tú trí thanh nhã như núi sông, hắn vừa đi vào, trong phòng này đều sáng ngời vài phần.
Dung Hoa hướng về Nại Đề Kim chào hỏi, sau đó theo ý Nghiêm Tu ngồi xuống.
“Hai vị đều là khách quý của Nghiêm mỗ, hy vọng lần hợp tác này vui vẻ.” Y vén tay áo nâng chén, hoàn toàn thích hợp với bốn chữ phong độ nhẹ nhàng. Bữa này khách và chủ cùng vui, hiềm khích trước kia tiêu tan, Nghiêm Tu có thể khẳng định. Y làm người tuy rằng nhìn như lãnh đạm, nhưng mà ở trên thương trường nói chuyện làm việc cẩn thận kỹ càng, cũng không gây thù chuốc oán với ai, mặc dù nhân sinh khó khăn, cũng có thể không tiếng động hóa giải, người như thế, khó trách cha nói y có kinh thương thiên phú, có lẽ đây mới là Nghiêm Tu chân chính, như cá gặp nước vậy, người thủ đoạn linh hoạt, không nên bị mình giam cầm, vô duyên vô cớ bẻ gãy cánh chim.
Bữa này Thẩm Thanh Yến nói không nhiều lắm, đợi tiệc rượu xong, Dung Hoa nói muốn đưa Nại Đề Kim đi chợ dạo một vòng, mà Nghiêm Tu thì cùng Thẩm Thanh Yến trở về Thẩm phủ.
“Đệ làm sao vậy?” Nhìn hắn dường như có tâm sự, Nghiêm Tu hỏi.
“Ta dường như… bị huynh mê hoặc.” Thẩm Thanh Yến che lại đôi mắt, nhưng vẫn có ý cười từ trong kẽ ngón tay lộ ra, hắn vẫn biết Nghiêm Tu rất xinh đẹp, nhưng gần đây có xu hướng tăng lên. Hai người cùng vào thư phòng, Thẩm Thanh Yến trở tay đóng cửa, cài lại chốt, nhìn y nói, “Một nửa kia của Thẩm gia, ta lấy làm sính lễ, sau này, huynh cũng chỉ có thể an tâm ở lại Thẩm gia, không được từ chối.” Nói xong không đợi Nghiêm Tu đáp lại, liền hôn lên.
Hắn dốc hết tất cả, chắp tay nhường nhịn, chỉ nguyện giữ người này lại bên người, mà Nghiêm Tu cuối cùng cũng biết, người y yêu, cũng không cần y trả giá bất kì thứ gì, bởi vì bản thân y so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn, mà chỗ an tâm y vẫn luôn tìm kiếm, từ hơn mười năm trước, đã tiếp nhận y.