Lần đó Nghiêm Tu chẳng những trán bị thương, tay cũng bị hắn đập bị thương, bó cánh tay một tháng mới tốt. Nhưng cho dù là như vậy, Nghiêm Tu cũng không nói ra chuyện này, lúc Thẩm phụ hỏi cũng chỉ nói mình không cẩn thận ngã.
Thẩm Thanh Yến lén đi thăm y vài lần, có đôi khi bắt gặp phụ thân đang thay thuốc cho y, có đôi khi là mình y nằm ở trên giường đọc sách, Nghiêm Tu luôn luôn an tĩnh, từ khi vào Thẩm gia, Thẩm Thanh Yến còn chưa từng thấy y cười, chỉ là ngẫu nhiên Thẩm phụ kể lại một ít kinh nghiệm làm ăn, y sẽ lộ ra ánh mắt có chút tò mò nghiêm túc lắng nghe, Thẩm phụ thấy y đối với những thứ này có hứng thú, nói cũng nhiều hơn.
Hắn vốn áy náy trong lòng, mới nhịn không được lén lút nhìn Nghiêm Tu, nhưng thấy phụ thân thân cận với Nghiêm Tu như thế, lại nhịn không được có chút ấm ức, cho nên mặc dù là Nghiêm Tu giúp hắn giấu diếm mình nhiều lần chọc ghẹo, Thẩm Thanh Yến vẫn là cố chấp kiên trì chán ghét Nghiêm Tu.
Đây nhất định là thủ đoạn của tên này, làm phụ thân gần đây đi thăm hắn nhiều hơn.Thẩm Thanh Yến cắn răng nghĩ, sau đó đem toàn bộ nước trà đưa đến phòng Nghiêm Tu đổi thành nước ớt.
Nhưng mà lúc này đây hắn không may mắn lắm, ngày đó Thẩm lão gia trùng hợp đi thăm Nghiêm Tu, rót một ly nước trong ấm trà của y, thân thể ông vốn không tốt, quanh năm ho khan, uống một ngụm nước ớt này xuống, gần như ho cả tim phổi ra. Cuối cùng Thẩm Thanh Yến bị kéo ra, ném vào từ đường phạt quỳ.
Hắn đem món nợ này tính ở trên đầu Nghiêm Tu.
Ban đêm mùa đông cực lạnh, bồ đoàn kia vừa mỏng vừa cũ, Thẩm Thanh Yến quỳ một canh giờ, liền cảm thấy chịu không nổi, đầu gối vừa tê vừa đau, tiếp theo sống lưng cũng cung xuống, Thẩm tiểu thiếu gia lấy tay chống lên bồ đoàn, nhìn chằm chằm hương khói trên đài ngẩn người. Hôm nay chỉ lo náo loạn, còn chưa ăn cơm tối. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy một lọt tiếng bước chân, Thẩm Thanh Yến quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm phụ đi vào.
Thẩm Thanh Yến quay đầu, nghẹn cổ không nói lời nào.
Hắn nghe thấy Thẩm phụ cúi đầu thở dài, sau đó ông đi tới bàn đặt bài vị tổ tiên của Thẩm gia, thắp hương cắm vào trong lưu hương. Đàn hương lác đác bốc lên khói trắng nhè nhẹ, Thẩm phụ chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng hỏi: “Yến nhi con… không thích A Tu sao?”
Hắn có ghét Nghiêm Tu không? Có lẽ, người kia luôn luôn là một bộ dạng lạnh lùng, thậm chí dễ dàng lấy đi sự quan tâm của cha mình, nhưng… Chỉ có vậy sao? Hắn nhiều lần chọc ghẹo Nghiêm Tu, ngoại trừ làm y khó chịu, muốn khiến cho y chú ý… Có phải hay không, thỉnh thoảng cũng sẽ muốn từ trên mặt kia nhìn thấy một cái gì đó khác? Không, một đứa trẻ lớn hơn mình vài tuổi, lại như là hai người hai thế giới. Hắn sẽ không giống tiểu tử Tống gia, ăn ít hai miếng thịt liền khóc lóc. Cũng sẽ không giống tiểu thiếu gia Dương gia, bị tiên sinh đánh vào bàn tay đã đỏ hốc mắt. Nhưng… Nghiêm Tu cũng chưa bao giờ bị tiên sinh đánh vào bàn tay, Nghiêm Tu là học sinh ưu tú như vậy, tiên sinh thích còn không kịp.
“Ta biết, đột nhiên mang A Tu về, trong lòng con ít nhiều có chút không vui.” Thẩm Thư Nghiên từ từ đi tới, dáng người ông cao gầy, một thân trường bào màu trắng, càng có vẻ cả người ốm yếu, lúc đi tới bên cạnh Thẩm Thanh Yến, cúi đầu khụ hai tiếng. Thẩm Thanh Yến ngửa đầu nhìn qua, Thẩm Thư Nghiên cũng đang cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt hai cha con chạm nhau, Thẩm Thư Nghiên chậm rãi nở nụ cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Yến, “Yến nhi biết không? A Tu là… con của một người bằng hữu rất quan trọng của cha.”
Thân thể Thẩm Thư Nghiễn quanh năm uống thuốc, trên người có mùi thuốc kham khổ, Thẩm Thanh Yến dĩ nhiên đã rất quen với loại hương vị này, lúc này phụ thân rất gần hắn, hai cha con đã lâu không ngồi gần như vậy, Thẩm Thanh Yến thả lỏng, lại nghe phụ thân nói, “Bọn ta từ nhỏ cùng nhau đọc sách, cùng nhau lớn lên, nói là huynh đệ khác phái, cũng không quá đáng, hơn mười năm trước, trên sinh ý Thẩm gia đã từng xảy ra một số chuyện, Nghiêm gia còn giúp chúng ta một phen.” Nhớ lại chuyện trước kia, đáy mắt Thẩm Thư Nghiên mang theo chút ý cười ôn hòa, vì thế Thẩm Thanh Yến lại đến gần một chút, cùng phụ thân ngồi trên bồ đoàn, “Về sau mỗi người tiếp nhận sinh ý của gia tộc, thành gia lập nghiệp… Quan hệ vẫn không tệ, lúc con trai út trong nhà Nghiêm thúc thúc sinh ra, ta còn đi qua thăm, khi đó con còn chưa sinh ra, Nghiêm thúc thúc chê cười ta mãi đấy.”
“Chê cười cha cái gì?” Thẩm Thanh Yến tò mò hỏi.
“Khụ khụ… Không có gì.” Thẩm Thư Nghiên dừng một chút, “Sau đó con sinh ra, Nghiêm thúc thúc con còn nói, đáng tiếc không phải là con gái, nếu không… Chọn con làm rể cũng không tệ.” Nói xong ông đưa tay xoa xoa đầu Thẩm Thanh Yến, “Đáng tiếc…”
“Đáng tiếc gì ạ?” Thẩm Thanh Yến thả lỏng lại, đầu dựa vào vai phụ thân, ngáp một cái.
“Đáng tiếc… Sau đó Nghiêm gia xảy ra một trận hỏa hoạn, chỉ để lại một mình Tu nhi.” Thẩm Thư Nghiên thở dài, “Khi đó ta còn ở Giang Lăng. Nhận được thư vội vàng chạy tới Nghiêm gia, đón Tu nhi về.”
Nghe đến đó, Thẩm Thanh Yến thoáng cái tỉnh lại, hắn không tự giác nắm chặt cánh tay phụ thân, trong lòng sinh ra một loại cảm giác rầu rĩ, hoảng hốt.
“Nếu không có phát sinh sự kiện kia, có thể qua một thời gian ngắn, Nghiêm thúc thúc con sẽ mang hai đứa con nhỏ, tới nhà chúng ta làm khách cũng nói không chừng.” Thẩm Thư Nghiên thở dài một hơi, vỗ vỗ cánh tay con trai, “Có lẽ các con cũng sẽ giống như bọn ta lúc trước, không làm được thông gia, làm đôi huynh đệ khác họ cũng không tệ.”
“Có điều… Nếu con thật sự không thích nó, thì tránh xa nó một chút.” Thẩm Thư Nghiên cúi đầu nhìn con mình, “Chỉ là, chớ có ức hϊếp Tiểu Tu, nếu không. Về sau cha xuống dưới gặp Nghiêm thúc thúc con, phải bị y mắng đó.”
Câu cuối cùng này vốn là một câu nói đùa, nhưng Thẩm Thanh Yến nhìn vẻ mặt của phụ thân, sâu trong ánh mắt kia, có một số thứ hắn nhìn không hiểu… Thẩm Thư Nghiên kéo tay con trai đứng dậy, “Được rồi, cũng đừng quỳ nữa, ngày mai đi xin lỗi Tiểu Tu đi.”
Thẩm Thanh Yến gật gật đầu.
Nhưng hắn lại có chút không xác định, kéo tay phụ thân không chịu buông, “Vậy. Con lúc trước đối với huynh ấy không tốt, Nghiêm Tu, huynh ấy có chán ghét con hay không?”
“Tu nhi nói, con còn nhỏ, bảo ta đừng so đo với con. Có lẽ sẽ không giận con đâu.” Thẩm Thư Nghiên cúi đầu nhìn hắn, “Nam nhi có sai thì phải nhận, về sau cũng đừng quấy phá như vậy nữa, biết chưa?”
“Dạ biết, thưa cha.” Thẩm Thanh Yến đã lâu không thân thiết với phụ thân như vậy, nghe lời gật gật đầu.