Tống Tuệ Vân bĩu môi, nhỏ giọng phản bác: “Tam bá công, ta cũng không có muốn tiêu diệt Vương gia. Nhưng Vương gia xem chúng ta như kẻ ngốc. Việc này nếu truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng Lâm gia chúng ta dễ khi dễ. Ít nhất cũng phải cho Vương gia nếm một ít đau khổ chứ.”
“Chuyện của Vương gia dừng ở đây. Tương lai phát triển của Lâm gia rất tốt. Việc làm cấp bách hiện tại là mở rộng làm ăn, gia tăng lợi nhuận. Không thể vì chút chuyện nhỏ mà làm mất lợi ích lớn. Đương nhiên, Vương gia không biết phân biệt tốt xấu. Đợi có cơ hội, lại thu thập Vương gia cũng không muộn.”
“Vâng, Tam bá công. Tôn nhi nhớ kĩ.”
Lâm Hoài An lên tiếng đáp ứng. Tống Tuệ Vân có chút không nguyện ý, gật đầu đáp ứng.
Tương truyền, hơn ngàn năm trước, Bạch Vân sơn mạch xuất hiện một con tam giai ác long, sát hại không ít tu sĩ tu tiên. Sau này, năm tông môn Ngũ Quốc phái đến tu sĩ Kim Đan, ra tay chém gϊếŧ ác long.
Vì để phòng ngừa lại xuất hiện chuyện như vậy, năm tông môn Nguỵ Quốc thành lập một toà phường thị ở sâu trong Bạch Vân sơn mạch. Gọi là Bạch Long cốc. Sau này, Bạch Vân sơn mạch cũng đổi tên thành Bạch Long sơn mạch.
Bạch Long cốc là phường thị do năm tông môn Nguỵ Quốc liên hợp mở. Có thể thường xuyên mua được ở đây những linh vật độc nhất vô nhị của năm tông môn. Hơn nữa, ở Bạch Long sơn mạch tài nguyên yêu thú phong phú, hấp dẫn lượng lớn tu sĩ đến Bạch Long cốc. Hoặc mở tiệm làm ăn, hoặc đi gϊếŧ yêu thú.
Trải qua hơn một ngàn năm phát triển, Bạch Long cốc đã trở thành đệ nhất đại phường thị của Nguỵ Quốc. Dưới sự cai quản của năm tông môn Nguỵ Quốc.
Chỉ riêng tiền thuê cửa hàng, hằng năm có thể cung cấp cho năm tông môn Nguỵ Quốc chục vạn khối linh thạch. Càng đừng nói đến những khoản tiền lời khác. Vì thế, năm tông môn Nguỵ Quốc phái ba vị Kim Đan tu sĩ toạ trấn Bạch Long cốc, chấn nhϊếp bọn trộm cướp. Ngoài ra, còn có đệ tử của năm tông môn thay phiên tuần tra, ngày đêm không nghỉ.
Kể từ đó, Bạch Long cốc tự nhiên trở thành Đệ nhất đại phường thị Nguỵ Quốc, mười phần phồn hoa.
Bên trong Bạch Long cốc, vô số con đường giao nhau ngang dọc.
Trên một con đường lớn sạch sẽ, Vương Minh Chiến dẫn theo Vương Trường Sinh và Vương Trường Tuyết chậm rãi cất bước.
Lúc này, bọn họ đã rời khỏi Thanh Liên sơn được hơn bốn tháng.
Sau khi tiến vào lãnh thổ Nguỵ Quốc, ba người Vương Minh Chiến không quản ngày đêm tiến thẳng đến Bạch Long cốc, cuối cùng cũng đã đến nơi.
Vương Trường Sinh vừa đi vừa đánh giá cửa hàng hai bên đường, trong mắt tràn đầy vẻ khϊếp sợ.
Bạch Long cốc không hổ là đệ nhất đại phường thị của Nguỵ Quốc, chỉ tính đến diện tích đã bằng mười cái Thiên Hà phường thị gộp lại. Các cửa hàng kinh doanh đủ loại thương phẩm, phần lớn kinh doanh tài liệu yêu thú.
Vương Trường Tuyết nhìn dòng người đi trên đường, đôi mắt đẹp hiện lên vài phần lo lắng.
Nàng chưa bao giờ đi quá xa nhà, càng chưa từng tới Bạch Long cốc. Để nàng một người ở đây sống vài năm, khẳng định sẽ có chút không thích ứng.
Trên đường tới đây, Vương Trường Sinh nhìn thấy không ít vị tu sĩ kì quái. Thậm chí có tu sĩ cưỡi sài lang hổ báo thay cho đi bộ. Người qua đường đều là một bộ dáng đã nhìn quen.
Đi dạo một lúc lâu, ba người tìm được một nhà khách điếm phù hợp, mỗi tháng hai khối linh thạch. Thuê hai gian phòng bình thường.
Xung quanh khách điếm có tiệm ăn, tiệm may, tiệm gạo, tiệm thuốc. Sau này nếu cần mua các vật dụng hàng ngày cũng thuận tiện.
Sau khi tìm được chỗ ở, Vương Minh Chiến dắt hai người bước vào một tiệm mì, gọi ba bát mì gà.
Rất nhanh, tiểu nhị đã mang ba bát mì gà lên.
Mì gà là món có giá rẻ nhất trong tiệm. Một bát mì gà một khối linh thạch, mì thịt bò hai khối linh thạch.
“Trường Tuyết, trong vài năm tới, ngươi phải sinh hoạt ở đây. Nơi đây không những chỉ có tu sĩ của Nguỵ Quốc, còn có tu sĩ Đại Tống, Bắc Đường cũng đổ về đây. Ngư long hỗn tạp. Ngươi làm việc gì cũng phải suy xét cẩn thận, không được rời khỏi phường thị. Lúc nào rảnh, Lục thúc sẽ đến thăm ngươi.”
Vương Minh Chiến có chút lo lắng dặn dò.
“Ta đã biết, Lục thúc.” Vương Trường Tuyết gật gật đầu, do dự một lát, nói: “Lục thúc, Cửu đệ, ta muốn mở một tiệm bán điểm tâm. Miệng ăn núi lở, linh thạch luôn sẽ có ngày dùng hết. Ta đã rời khỏi gia tộc, không thể lại lấy tài nguyên tu luyện từ gia tộc. Huống chi nơi này cách Thanh Liên sơn quá xa, cũng không thể để cho tộc nhân đi đưa tài nguyên tu luyện cho ta được. Ta suy nghĩ rồi, ta muốn tự lực gánh sinh, mở một tiệm điểm tâm.”
Trên người Vương Trường Tuyết có hơn một ngàn khối linh thạch. Nàng không biết mình phải ở lại Bạch Long cốc trong thời gian bao lâu. Linh thạch rồi cũng sẽ có ngày dùng hết, nàng không thể để tộc nhân không quản đường xá xa xôi đưa tài nguyên tu luyện cho nàng. Điều này không thực tế, nàng càng nghĩ càng cảm thấy, mình phải tự lực gánh sinh.
Vương Minh Chiến nhíu mày nói: “Mở tiệm điểm tâm? Tiền thuê một gian cửa hàng cũng không rẻ. Nếu làm ăn không tốt, linh thạch làm vốn dễ dàng như bát nước hắt đi.”
“Ta vừa rồi có quan sát một chút, tiệm điểm tâm trong Bạch Long cốc cũng không nhiều. Thời điểm ở nhà, ta có học làm điểm tâm cùng Nhị thầm, Tam thẩm. Ở Thiên Hà phường thị cũng mua một quyển chế tác điểm tâm điển tịch. Vừa hay có thể dùng tới. Giá cả ở Bạch Long cốc có vẻ cao, một bát mì gà cũng đã tiêu tốn một khối linh thạch. Nhất giai trung phẩm linh cốc ba khối linh thạch một cân. Ta lại chưa ích cốc, một năm trôi qua, riêng đồ ăn đã muốn tiêu tốn không ít linh thạch rồi. Không mở tiệm điểm tâm, linh thạch tiêu hết thì phải làm sao bây giờ?”
Vương Minh Chiến cảm thấy Vương Trường Tuyết nói có đạo lý. Hắn cũng là lần đầu tiên đến Bạch Long cốc, giá hàng ở đây quả thực cao. Chỉ tính ăn uống, một năm trôi qua, chính là một khoản linh thạch lớn rồi. Thanh Liên sơn cách quá xa Bạch Long cốc, phái người đưa tài nguyên tu tiên cho Vương Trường Tuyết sẽ hao phí nhiều nhân lực. Nếu như tộc nhân vận chuyển tài nguyên tu tiên xảy ra bất trắc, chờ được Vương gia phái người chạy tới. Vương Trường Tuyết đã chết đói rồi.
Để Vương Trường Tuyết tự lực gánh sinh là lựa chọn tốt nhất. Thứ nhất không cần gia tộc quan tâm. Thứ hai, tương đương với việc Vương gia có một cứ điểm mới. Ngày sau gia tộc luyện chế linh khí, có thể lấy đến Bạch Long cốc bán.
“Như vậy đi! Ăn xong, chúng ta đi dạo xem một chút. Tìm hiểu giá điểm tâm, tiền thuê cửa hàng. Lại đưa ra quyết định cũng không muộn.”
Vương Trường Tuyết cảm thấy Vương Minh Chiến nói có đạo lý, mở miệng đáp ứng.
Ăn uống no đủ, ba người dọc theo con đường, dạo quanh xem xét.