Vương Trường Sinh lên tiếng đáp ứng, cầm lấy một cái bánh bao cho vào miệng. Tay cầm thực hạp đi về phía thư phòng.
Không qua bao lâu, hắn đã đến thư phòng. Vương Minh Viễn đang thương thảo gì đó với Vương Minh Trí.
“Đại bá cũng ở đây sao! Đại bá đã dùng điểm tâm chưa? Cùng nhau ăn đi!”
Vương Minh Trí khoát tay áo, rồi nói: “Ta không có khẩu vị. Tam đệ, ngươi ăn điểm tâm trước đi! Ăn xong chúng ta lại tiếp tục thương thảo.”
Vương Minh Viễn lắc lắc đầu, cười khổ: “Đại ca, ngươi ăn không vô, ta cũng ăn không vô.”
Vương Trường Sinh nhíu mày, hắn chưa bao giờ thấy bộ dáng như thế này của phụ thân và đại bá. Chẳng lẽ tộc nhân áp giải linh khí bị gϊếŧ hại?
Nghĩ đến đây, hắn có chút lo lắng hỏi: “Cha, xảy ra đại sự gì sao?”
“Lâm gia Hồng Diệp lĩnh phái người đến cửa cầu hôn. Con của gia chủ Lâm gia Lâm Ngọc Đình, muốn cưới Nhị tỷ Vương Trường Tuyết của ngươi. Vấn đề là, Lâm gia hi vọng Nhị tỷ của ngươi làm bình thê. Bình thê nói thì dễ nghe, thật ra không phải chỉ là thϊếp thất sao.”
Vương Minh Viễn chậm rãi nói, trong giọng nói lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Nói thật, lúc biết được con trai độc nhất của gia chủ Lâm gia muốn cưới Vương Trường Tuyết. Vương Minh Viễn và Vương Minh trí đều rất cao hứng.
Lâm gia có cây đại thụ che trời Tử Tiêu môn Vân Tiêu chân nhân chống lưng. Tương lai phát triển của Lâm gia rất tốt. Có một thông gia như vậy, sau này sự phát triển của Vương gia cũng sẽ thuận lợi hơn ít nhiều.
Nhưng khi biết được là bình thê, sắc mặt của Vương Minh Viễn và Vương Minh Trí đều rất khó coi.
Bình thê, bình thê, chỉ là nói dễ nghe hơn mà thôi, không có gì sai biệt so với địa vị của thϊếp thất. Đem con gái gả làm thϊếp cho người khác, Vương Minh Trí không làm được.
Vương Trường Tuyết đối với trưởng bối kính cẩn nghe lời, trân trọng tiểu bối. Kính già yêu trẻ, chịu khó làm việc. Già trẻ lớn bé Vương gia ai cũng đều thích nàng. Vương Minh Viễn nếu là vì tương lai của gia tộc mà gả Vương Trường Tuyết cho Vương Ngọc Đình. Khẳng định sẽ làm cho tâm tộc nhân rét lạnh.
Đương nhiên, Vương Minh Viễn sẽ không làm như vậy.
Phải biết rằng, tư chất tốt nhất của Vương gia, người có hi vọng tiến vào Trúc cơ nhất chính là Vương Trường Phong. Hắn là ca ca ruột của Vương Trường Tuyết.
Vương Gia muốn bồi dưỡng Vương Trường Phong thành tu sĩ Trúc cơ, nếu gả Vương Trường Tuyết cho Lâm Ngọc Đình. Không thể đảm bảo Vương Trường Phong sẽ không sinh oán khí, lưu lại khúc mắc đối với gia tộc. Vương gia tuy không phải là danh môn vọng tộc, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện bán con gái cầu vình.
Nếu là trước đây, Vương Minh Viễn sẽ không chút do dự cự tuyệt. Nhưng hiện tại Lâm gia có thông gia là Vân Tiêu chân nhân, tương lai phát triển của Lâm gia không thể đo lường. Nếu trực tiếp cự tuyệt, Vương gia khẳng định sẽ đắc tội Lâm gia.
Lâm gia vừa mới tuyên bố hôn sự của Lâm Ngọc Hinh, Vương gia lại cự tuyệt lời cầu thân của Lâm gia. Đây không phải là đánh thẳng vào mặt Lâm gia sao? Lâm gia khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Vương Minh Viễn cảm thấy thật khó xử, trắng đêm không ngủ, cũng không có khẩu vị để ăn điểm tâm.
Vương Trường Sinh nhíu chặt lông mày. Hắn thật sự không ngờ được, Lâm gia sẽ phái người đến cầu thân, còn là tên công tử nổi tiếng phong lưu Lâm Ngọc Đình. Đây không phải là đem Nhị tỷ Vương Trường Tuyết ném vào hố lửa sao?
“Cha, đại bá, không thể gả Nhị tỷ cho hắn. Lâm Ngọc Đình phong lưu thành tính, ta tận mắt chứng kiến.”
Vương Trường Sinh đem sự việc ở Thiên Hà tiểu hội kể lại một lần. Hắn không hi vọng Nhị tỷ sẽ gả cho một người như vậy.
Nghe xong lời kể của Vương Trường Sinh, sắc mặt của Vương Minh Viễn và Vương Minh Trí càng thêm khó coi. Hiện tại xem ra, bất luận là bình thê hay chính thê, cũng không thể đáp ứng mối hôn sự này. Nhưng chỉ sợ nếu trực tếp từ chối mối hôn sự này, Lâm gia sẽ thẹn quá hoá giận.
“Cha, đại bá, không thì chúng ta nói Nhị tỷ đã hứa hôn với người khác. Làm cho Lâm Ngọc Đình từ bỏ ý định. Sau này chắc hắn cũng sẽ quên đi chuyện này.”
Vương Trường Sinh nghĩ nghĩ, lên tiếng đề nghị.
Vương Minh Viễn lắc đầu, giải thích: “Lâm gia phái Lâm Hoài Thịnh đến đây, người này là Tam đệ của gia chủ Lâm gia. Hắn vừa ngồi xuống, đã hỏi Đại bá con về chuyện Trường Tuyết đã có hôn ước với ai chưa. Đại bá con cũng không nghĩ nhiều, thành thật bảo chưa có.”
“Đều do ta bị heo che mờ mắt. Ta cứ nghĩ là Lâm gia đệ tử, nên thành thật nói. Ta thật sự không ngờ tới là tên Lâm Ngọc Đình này lại ăn chơi như vậy, đều do ta.”
Vương Minh Trí vẻ mặt tự trách. Thê tử hắn trước lúc lâm chung, luôn dặn dò hắn phải lo cho Vương Trường Tuyết một mối hôn sự tốt. Không được để nàng phải chịu tủi thân uất ức. Biết Lâm Ngọc Đình phong lưu thành tính, hắn sẽ không gả Vương Trường Tuyết cho Lâm Ngọc Đình. Nhưng Vương gia lại không đắc tội nổi với Lâm gia.
“Đại ca, việc này không thể trách ngươi. Ngươi vốn dĩ không biết Lâm Hoài Thịnh cầu hôn thay cho Lâm Ngọc Đình. Nếu không như thế này, chúng ta bảo là ngươi bệnh nặng. Trường Tuyết không đành lòng, muốn ở lại bên cạnh chăm sóc…”
Vương Minh Viễn còn chưa nói xong đã tự động ngừng lại. Cái cớ này trăm ngàn lỗ hổng. Ngày hôm qua Vương Minh Trí còn tiếp rượu Lâm Hoài Thịnh. Nay chỉ mới cách một ngày đã lâm bệnh nặng, đây là xem Lâm gia như kẻ ngốc. Người Lâm gia sẽ không có khả năng từ bỏ ý đồ.
“Cha, tam thúc, hai người không cần khó xử. Con gả.”
Thanh âm của Vương Trường Tuyết chợt vang lên.
Vương Trường Sinh xoay người, chỉ thấy Vương Trường Tuyết đang bước nhanh đến, vẻ mặt kiên quyết.
“Trường Tuyết, sao con lại đến đây?”
“Người đã một đêm chưa về. Con đoán là người ở chỗ này của Tam thúc, muốn đến gọi người về ăn điểm tâm. Cha, tam thúc, chúng ta không thể trêu vào Lâm gia. Con nguyện ý gả cho Lâm Ngọc Đình. Con gái sau này không thể ở bên cạnh để báo hiếu người, mong rằng người bảo trọng thân thể.”
Vương Trường Tuyết hai mắt đỏ hồng nói.
Nàng không muốn vì mình mà liên luỵ gia tộc, lại càng không muốn phụ thân và Tam thúc khó xử.
Nàng nguyện ý hi sinh một mình, thành toàn cho cả tộc.
“Ài, con không biết Lâm Ngọc Đình là loại người như thế nào sao? Mẹ con trước lúc lâm chung kéo tay cha, luôn dặn dò. Bảo cha tìm cho con một mối hôn sự tốt, không thể để con chịu uất ức tủi thân. Lâm Ngọc Đình phong lưu thành tính, nếu gả con cho Lâm Ngọc Đình, sau này cha chết, cha biết ăn nói như thế nào với mẹ của con?”
Vương Minh Trí thở dài nói, nước mắt nhịn không được mà lăn dài trên hai gò má.